“Mẹ nói tên đó làm sao cơ?”
Trạch Đường Xuyên đang gõ phím lách cách thì dừng tay lại tiếp tục cuộc điện thoại với mẹ mình.
“Con trai cả nhà họ Hạ, Hạ Chi Nhạ, từ nhỏ đã không được thông minh, lại có chút tự bế.
Năm nay đã 25 tuổi.
Ấy thế mà họ dám đem con gả cho chúng ta.
Đường Xuyên để mẹ từ chối…”
“Khoan đã mẹ…”
Trạch Đường Xuyên vừa nghe tới đây thì bỗng dưng cảm thấy bản thân có chút may mắn.
Hắn cần tìm một “cô vợ” ngoan ngoãn nghe lời, gia thế không cao để dễ bề kiểm soát.
Đây chẳng phải buồn ngủ mà gặp chiếu manh hay sao.
“Mẹ, đưa cậu ta về đây đi.
Con bảo thư kí Trương chuẩn bị giấy đăng kí.”
“Này con….”
“Tút….”
Mẹ Trạch thật sự không hiểu nổi đứa con trai duy nhất của mình đang nghĩ gì nữa.
Thế mà lại chấp nhận lấy một đứa ngốc sao.
————————————————————-
Ngồi trên xe ô tô, Hạ Chi Nhạ xoay tới xoay lui, thấp thỏm lo âu.
Dù ba mẹ không đối xử tốt với cậu nhưng họ cho cậu ăn mặc, nay phải rời xa, ít nhiều cậu cũng cảm thấy đau lòng.
Đặc biệt là khi cả hai không ai ra đưa tiễn cậu.
Hạ Chi Nhạ nắm lấy vạt áo xoắn tới xoắn lui, hít hít cái mũi cố không cho nước mắt rơi xuống.
Cậu tủi thân lắm, cậu biết mình bị bán đi rồi.
Mẹ Trạch nhìn cậu lại thấy mủi lòng.
Dù sao đứa trẻ này cũng làm gì nên tội đâu, chỉ là bị cuốn vào tranh đấu của người khác rồi bị người nhà tàn nhẫn bán đi.
Nếu nhà họ Hạ đối xử không tốt với cậu nữa thì một người không thông minh lắm như cậu làm sao có thể sống được.
Bà dịu dàng nói với cậu.
“Con tên Hạ Chi Nhạ đúng không? Ta là Trạch phu nhân Hoàng Vân.
Con cứ gọi ta là bác là được.
Con yên tâm ta sẽ đưa con đến nhà mới bầu bạn với con trai ta.
Nó… tốt tính lắm.”
Nói đến đây, Hoàng Vân bỗng dưng cảm thấy hơi xấu hổ khi đi lừa một người như cậu.
Nhưng mà, trừ những lúc con trai bà xấu tính thì nó vẫn tốt tính mà nhỉ? Đúng không?
“Bác gái, con tên Hạ Chi Nhạ.
Người gọi con là Chi Nhạ được rồi.”
Hạ Chi Nhạ trúc trắc giới thiệu tên của mình.
Dù có hơi tự bế nhưng năng lực nhận biết hay tự chăm sóc bản thân của mình vẫn rất tốt, điểm này thì tốt hơn con trai của bà nhiều.
Trạch mẫu gật đầu.
“Con trai bác tên là Trạch Đường Xuyên.
Chi Nhạ, nó vừa mới bị tai nạn.
Trên người còn vết thương rất đau đớn nên có gì, con thông cảm cho nó nhé.”
Hạ Chi Nhạ gật gật đầu.
Cậu hiểu tai nạn là gì.
Tai nạn sẽ chảy rất nhiều máu, rất đau như khi em gái xô cậu xuống cầu thanh vậy.
Lúc đó cậu đã rất khó chịu nên cậu sẽ thông cảm với người bị thương.
Hoàng Vân thấy cậu bé đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao, đối với người ngây thơ trong sáng như Chi Nhạ bà cũng có phần yên tâm hơn là loại hồ ly tinh.
Chỉ là không biết con trai bà tính xử lý chuyện này sao đây.
Trong căn hộ riêng của mình, Trạch Đường Xuyên đang ngồi ở phòng khách gõ cạch cạch xuống bàn.
Thư kí Trương đứng bên cạnh có hơi căng thẳng.
Giám đốc đang đọc bản hợp đồng mà anh đã cất công chỉnh sửa mấy lần.
“Lần này được rồi.”
“Giám đốc, nội dung có hơi đơn giản, có cần…”
“Không cần.
Hạ Chi Nhạ đầu óc vốn dĩ đơn giản thì chúng ta cần gì dùng cách phức tạp đối phó với cậu ta.
Cứ đơn giản dễ hiểu như thế này là được.
Tôi cũng không muốn mang tiếng bắt nạt người khác.”
Ting….
Tiếng chuông cửa vang lên.
Mẹ Trạch đi phía trước, Hạ Chi Nhạ từng bước nhỏ rụt rè đi phía sau.
Căn hộ này nằm trong khu chung cư cao cấp, được trang trí vô cùng sang trọng quý phái.
Đối với người thích nội thất như Hạ Chi Nhạ đây quả là một nơi như thiên đường a.
Trạch Đường Xuyên thấy mẹ đi vào thì khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt đánh giá cậu con trai đang đi phía sau mẹ mình.
Mái tóc rối loà xoà trước trán không che lấp được đôi mắt sáng long lanh như ánh sao trời.
Cậu như chú mèo con tò mò với hoàn cảnh mới, nhìn khắp nơi căn nhà bằng sự ngưỡng mộ không hề che giấu.
Tất cả tâm tư đều viết lên mặt.
Trạch Đường Xuyên hài lòng với điều này.
“Để mẹ giới