“Ưm….”
Hạ Chi Nhạ cảm thấy bản thân vừa trải qua một giấc ngủ rất ngon, khi tỉnh lại thì chiếc xe cũng đã gần đến nơi.
Thấy vai áo của Trạch Đường Xuyên hơi nhăn nhúm, cậu liền biết bản thân xem vai anh như gối để ngủ rồi.
“Xin lỗi Đường Xuyên, anh có mỏi không? Tôi ngủ say quá.”
“Mỏi gì.
Nó sướng chết mẹ ra ấy chứ.… aaa.
Thằng này.”
Trạch Đường Xuyên tàn nhẫn đạp Vi Tiếu Anh một phát.
Cái tên không biết giữ mồm giữ miệng này.
Trong xe lúc này vang lên tiếng nói cười rộn ràng.
Cửa xe được mở xuống, Hạ Chi Nhạ lập tức ngửi thấy hương vị thanh mát lạ thường của chốn nông thôn.
Đi chơi như thế này thật thích làm sao.
Làn gió mát thổi mái tóc của cậu bay bay, cậu hít sâu một hơi tràn đầy sảng khoái.
“Đến rồi a.”
“Mọi người xuống xe nào.”
Trạch Đường Xuyên đi đứng bất tiện nên hành lý hay đồ dùng Hạ Chi Nhạ đều dành cầm hết.
Anh đi chầm chậm phía sau, Hạ Chi Nhạ hí hửng chạy ở phía trước.
Thứ gì nơi đây cũng tràn đầy mới lạ đối với cậu cả.
“Đường Xuyên, đây là lần đầu tiên em thấy một giàn bí đao ở ngoài đời đó.
To quá đi mất.”
“Ôi rau xanh mơn mởn luôn.
Á, có con sâu to chưa kìa.”
Đối với đứa trẻ thành phố lại rất ít khi được ra ngoài như Hạ Chi Nhạ, những hình ảnh này thật sự rất mới lạ.
Thứ gì cũng khiến cậu cảm thấy mở mang tầm mắt, tâm trạng thì vui phơi phới ra.
Trạch Đường Xuyên cũng không ngại phiền hà, đi theo sau cậu câu được câu không nói chuyện.
Ba người còn lại thì chắp tay xăm xoi hai kẻ đang rải cơm chó kia.
“Đố các mày, Trạch Đường Xuyên đang nghĩ gì?”
“Còn gì nữa.
Chắc chắn là nghĩ Dịch Phàm bấy lâu nay mới có ích một lần.
Khu du lịch nông thôn nhà cậu xem ra bây giờ mới phát huy công dụng rồi đấy.”
Dịch Phàm lắc đầu.
Chơi với nhau mấy chục năm từ khi còn tấm bé, bọn họ hiểu tính thằng bạn mình quá mà.
Khu du lịch nông thôn ở đây được xây dựng giữ nguyên vẹn nét nguyên sơ của vùng thôn quê.
Một khu nhà nhỏ bằng gạch và xi măng làm nơi nghỉ chân cho du khách.
Vườn rau, ruộng lúa ao cá đều do người dân xung quanh đây chăm sóc cả.
Dịch gia kinh doanh du lịch khu vực này rất được nhưng chỉ cần nhóm bốn người bọn họ tới du lịch định kì hàng năm thì sẽ không tiếp khách.
À nhưng lần này là năm người rồi.
Sau khi cả nhóm rửa mình thay đồ thì bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Quả thực hình thức ở đây khá mới lạ với những cậu ấm cô chiêu như bọn họ, những người cả rau này là rau gì cũng không phân biệt được, bầu hay bí cũng không biết.
“Tớ nói rồi, cái quả này nấu nước mát uống được mà?”
“Cậu thấy trái bầu nào đem nấu nước mát uống không? Nó chỉ đem nấu canh mà thôi.”
Vi Tiếu Anh và Dịch Phàm cãi nhau khí thế về việc bầu có nấu nước được không.
Nhưng điều quan trọng là họ đang chỉ vào trái bí a.
Mạc Tinh Nhi thì đang cầm rổ nhổ cải để đem vào xào.
Vừa nhổ cô vừa nói với Hạ Chi Nhạ.
“Chi Nhạ, đống cải thìa này vào xào với thịt bò sao?”
Hạ Chi Nhạ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô.
“Mạc tỷ, đó là cải cay a.”
Mạc Tinh Nhi lập tức tắt nụ cười.
Ha ha ha, cải thìa hay cải cay gì chả vào nồi đúng không? Sao cải thôi mà có nhiều loại thế chứ?
Trạch Đường Xuyên đang ngồi câu cá nghe cuộc đối thoại của bọn họ thì tỏ vẻ khinh thường.
Mấy đứa bạn của anh đều là thiên chi kiêu tử, làm kinh tế thì giỏi chứ mấy cái thường thức như này thì thua, bó tay.
“Chi Nhạ, đừng chấp bọn nó.
Bọn nó không biết gì mấy thứ này đâu.
Lát nữa phải nhờ em rồi.”
Ba người lập tức giật giật khoé miệng.
Cậu thì biết gì chắc? Biết gì thì đã không ngồi cầm cần câu hơn 1 tiếng mà chưa được con cá nào rồi.
Cuối cùng, bữa trưa của năm người cũng có cá.
Chỉ là không phải Trạch Đường Xuyên câu mà là do bọn họ nhờ dân địa phương mò dùm.
Đợi Trạch Đường Xuyên câu thì biết bao giờ mới có cá ăn chứ.
Chính vì lí do này mà Trạch Đường Xuyên có dỗi một chút.
Chỉ là được Hạ Chi Nhạ nói ngọt vài câu thì lập tức nguôi ngay.
“Chi Nhạ, cậu nấu ngon quá đi.
Perfect!!”
Vi Tiếu Anh vừa lùa cơm vào miệng vừa tấm tắc khen ngon bằng thứ tiếng Anh có hơi nửa mùa của mình.
Tên này học giỏi rất nhiều ngôn ngữ, trừ thứ ngôn ngữ