“Chuyện quá khứ trôi qua lâu như vậy nhưng vẫn có ảnh hưởng đến ngài rất nhiều.
Trạch tổng, với tư cách là bác sĩ tâm lý, tôi khuyên ngài nên tích cực phối hợp chữa trị.”
Bác sĩ của Trạch Đường Xuyên thu dọn dụng cụ hồ sơ vào trong cặp, đồng thời khuyên bảo hắn nhưng được đáp lại chỉ có sự lạnh nhạt không hơn không kém.
Trạch Đường Xuyên dụng ý rất rõ.
Không chữa trị là không chữa trị.
Cuộc nói chuyện liền đi vào bế tắc.
Bác sĩ chỉ đành thở dài.
Đã bao năm qua ông cố gắng khai thông tâm lý cho người trước mặt nhưng không có chút hiệu quả.
Trạch Đường Xuyên vẫn tự nhốt bản thân vào nhà tù duy nhất của bản thân mình không thoát ra được.
Trước khi bác sĩ đi về, Trạch Đường Xuyên cuối cùng cũng mở miệng.
“Đừng nói cho cậu ấy biết.”
“Tôi hiểu rồi.”
Cậu ấy là ai, không cần đề cập đến bác sĩ cũng biết.
Ông có chút vui vẻ khi thấy Trạch Đường Xuyên bắt đầu có dấu hiệu quan tâm đến người bên cạnh mình.
Đúng vậy, người có ý chí sống còn thì mọi chuyện mới dễ dàng hơn hết.
Tiếng đóng cửa vang lên.
Căn phòng một lần nữa chìm vào bóng tối.
Trạch Đường Xuyên thả lỏng bản thân trên chiếc ghế.
Những kí ức quá khứ và hiện thực đan xen lẫn nhau.
Trạch Đường Xuyên nhắm nghiền đôi mắt.
Hai bên thái dương đau nhức vô cùng nhưng hắn không quan tâm lắm.
Bây giờ hắn chỉ muốn cho bản thân một câu trả lời rõ ràng nhưng chính hắn cũng mơ hồ không rõ.
Tờ hợp đồng hôn nhân nằm trên bàn cô đơn, rõ ràng có vài vết nhăn do chủ nhân nhiều lần cầm nắm.
“Trạch Đường Xuyên, rốt cuộc mày muốn gì đây?”
Vì ảnh hưởng của vụ tai nạn ô tô ngày đó, Trạch Đường Xuyên dường như có một sự e dè nhất định với xe ô tô.
Thậm chí chỉ cần nhìn cửa xe mở thôi mà cơ thể hắn đã căng thẳng không kiểm soát được.
Cho nên Trạch Đường Xuyên suốt ngày chỉ ru rú trong nhà, gần như không bước chân ra ngoài.
Cho đến một ngày, anh vừa dùng bữa sáng xong đã thấy Hạ Chi Nhạ hí hửng rục rịch rủ mình xuống phía dưới sảnh chung cư.
“Có chuyện gì thế em?”
“Anh cứ đi theo tôi.
Chắc chắn sẽ bất ngờ.”
Hạ Chi Nhạ khoé miệng đã cong cực độ.
Dường như không cách nào che giấu được niềm vui sướng của bản thân cả khiến Trạch Đường Xuyên cũng phải tò mò rốt cuộc cậu giấu anh chuyện gì.
“Tèn… ten… ten….”
Hạ Chi Nhạ hào hứng tới nỗi tự phổ nhạc cho tâm trạng lúc này của mình luôn.
Cậu đứng dưới sảnh chung cư, bên cạnh là một chiếc xe máy điện nho nhỏ màu đỏ.
“Tôi mới mua được đấy.
Đường Xuyên, anh có muốn đi thử với tôi không?”
Hai mắt Trạch Đường Xuyên như muốn vỡ oà cảm xúc.
Hèn chi hơn mấy tháng nay cậu bận bịu đến không thấy mặt mũi đâu.
Công việc lúc nào cũng bù đầu bù cổ, người còn sụt đi mấy cân.
Hoá ra tất cả là vì chiếc xe này đây.
Trạch Đường Xuyên biết bản thân mình không nên ảo tưởng rằng cậu mua chiếc xe ấy vì mình.
Nhưng thời gian trùng hợp với nhau khiến ạn không nhịn được cho phép bản thân có sự ảo tưởng một cách hèn mọn.
Hạ Chi Nhạ lúc này đã lưu loát leo lên xe, vỗ vỗ vị trí sau lưng của mình nói với Trạch Đường Xuyên.
“Anh ngồi lên đi.
Tôi chở anh một đoạn.
Chúng ta đến siêu thị gần nhà mua ít đồ tối nay dùng cơm.”
Trạch Đường Xuyên không thể nào chống đỡ nổi thứ cám dỗ hấp dẫn này.
Anh nhìn nụ cười tràn đầy lạc quan tươi tắn của cậu, cuối cùng không nhịn được leo lên xe ngồi.
Xe điện lao đi một cách êm ru vun vút trên đường.
Bởi vì không phải giờ cao điểm nên đường rất thông thoáng, không bị kẹt xe, Hạ Chi Nhạ tay lái vững vàng đèo ông chồng hợp đồng của mình đến siêu thị.
Trạch Đường Xuyên tay bám lấy eo của cậu.
Thật ra anh muốn choàng tay ôm cậu cơ, chỉ sợ cậu giật mình mà thôi.
“Từ từ nào Trạch Đường Xuyên, đừng làm cậu ấy sợ.”
Hạ Chi Nhạ dường như vui lắm, miệng lảm nhảm hát líu lo nãy giờ.
Cậu tính mua chiếc xe điện để đi làm hằng ngày.
Chẳng qua điều này thực hiện sớm hơn kế hoạch một chút thôi.
Trạch Đường Xuyên vì cậu trong sáng ngoài tối làm nhiều chuyện như vậy, Hạ Chi Nhạ cũng muốn bản thân mình có thể làm chút gì đó cho anh.
Lúc ba người Vi Tiếu Anh tay xách theo đồ tới chung cư thăm bạn mình thì thấy một cảnh tượng kì lạ không tưởng được.
Thằng bạn mặt lạnh của mình mặt mày nghiêm túc đang ngồi sau lưng xe điện, Hạ Chi Nhạ thì ngồi phía trước lái xe.
Trên xe máng rất nhiều túi của siêu thị.
Nhìn qua thế nào cũng giống ông chồng đèo bà vợ về nhà mỗi lần tan làm, tiện thể ghé siêu thị mua thêm đồ vậy.
Khoé miệng Dịch Phàm run rẩy không thể tin vào mắt mình.
“Đó là Trạch Đường Xuyên sao?”
Mạc Tinh Nhi vỗ vỗ vai anh ta.
“Lát nữa cậu có thể đến đó hỏi