Tối qua Lương Tranh trò chuyện với Chu Húc đến tận khuya, cô mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào không hay. Hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện mình quên không tắt điện thoại, điện thoại sập nguồn mất rồi.
Cô xoay người cắm sạc.
Định là chờ sạc một lúc rồi gọi cho Chu Húc, nhưng mẹ đã gõ cửa gọi cô dậy để tới nhà ông nội chúc Tết.
Lương Tranh thưa một tiếng rồi nhanh chóng rời giường đi đánh răng rửa mặt.
“Ông nội con vừa gọi bảo đang nấu chè trôi nước, nhà nào cũng đến hết rồi, Tranh Tranh nhanh lên con.”
Hàng năm đều qua nhà ông nội để đón giao thừa, đã thành thói quen.
Lương Tranh rửa mặt xong lại về phòng thay quần ao.
Lúc tới nhà ông nội, quả nhiên mọi người đã đến chật kín. Nhà ở nông thôn cũng vậy, mọi người quây quần bên lò sưởi, nói đủ thứ chuyện.
Bác cả gọi: “Mọi người đến cả rồi à, xem ra là không thích ăn chè trôi nước rồi haha.”
Mẹ Lương cười đáp: “Con bé Tranh Tranh ấy mà, ngủ đến tận 8h mới chịu dậy.”
Lương Tranh ngượng ngùng cười cười, nhanh chân chạy vào bếp chúc Tết ông bà.
Nhớ cái miệng ngọt, thuận lợi nhận được 2 bao lì xì.
Chu Húc đang ăn sáng, thấy Lương Tranh gửi hình hai bao lì xì, vừa cười vừa nhắn lại, “Đúng là tiểu phú bà.”
Lương Tranh cũng không chịu thua kém đáp lại, “Nào so được với Chu thiếu gia, vừa vung tay đã là 5200 rồi.”
Lúc Chu Ngữ Chức đi ra khỏi phòng bếp thì bắt gặp Chu Húc đang nhắn tin.
Anh rất ít khi dùng điện thoại trong lúc ăn, ngoài Lương Tranh ra thì đúng là không còn ai có năng lực này cả, có thể phá vỡ mọi nguyên tắc của anh.
Chu Ngữ Chức lại gần, cười hỏi: “Tranh Tranh à?”
Chu Húc “dạ” một tiếng, nhắn xong một tin rồi đặt điện thoại xuống bàn.
Chu Ngữ Chức thở dài: “Thực ra thì năm nay mẹ vẫn muốn về Giang Thành một chuyến, sau đợt năm ngoái tự nhiên lại muốn mỗi năm được về một lần.”
“Không phải mẹ không còn người thân ở đó sao?”
Năm đó, vì ba mẹ Chu Ngữ Chức điều chuyển công tác tới Bắc Kinh, sau đó định cư luôn tại đó nên rất ít về. Thân thích ở Giang Thành không nhiều, quan hệ cũng không mấy khăng khít nên rất ít khi lui tới.
Chu Ngữ Chức nhìn con trai: “Con cũng muốn đi đúng không?”
Chu Húc nhìn mẹ nhưng không trả lời.
Chu Ngữ Chức khẽ cười. Bà lại lạ gì cái tính lạnh lùng của con trai mình, bình thường nhìn ai cũng không thèm để ý, mà vừa yêu vào thì lại thành thế này đây. Đúng là chỉ có Tranh Tranh mới trị được.
Nghĩ đến Tranh Tranh, Chu Ngữ Chức lại có phần lo lắng, hỏi Chu Húc, “Con từng gặp cô bé nhà họ Triệu kia rồi đúng không?”
Chu Húc hơi chùng xuống, lát sau mới “dạ” một tiếng, “Từng gặp ở nhà ông nội ạ.”
“Con không định nói gì với Tranh Tranh à?”
Chu Húc nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn mẹ, “Có cần thiết không ạ?”
Anh hoàn toàn không đặt tâm tư vào chuyện này, cũng thấy chẳng cần phải nói với Lương Tranh, để cô khỏi suy nghĩ lung tung.
Anh nói: “Ngày mai con sẽ đi Giang Thành.”
Chu Ngữ Chức ngạc nhiên, “Ngày mai á? Ngày mai phải tới nhà ông nội con ăn cơm mà?”
Chu Húc đứng dậy, dứt khoát bỏ lại một câu, “Con không đi đâu.”
...
Lương Tranh
đón giao thừa ở nhà ông nội. Nhà cô vốn đông người, đến tối, mọi người liền tụ tập lại chơi mạt chược.
TV trong phòng vẫn mở, đang chiếu Xuân Vãn.
Mấy đứa trẻ không có người quản lại chẳng chịu ngồi yên, quậy banh nóc nhà.
Lương Tranh ngồi cạnh xem mẹ chơi mạt chược, nhưng suy nghĩ thì đã chạy tới tận đẩu tận đâu, thầm cảm thán, nếu giờ mà Chu Húc ở đây thì nhất định sẽ bị đám trẻ con ồn ào làm phiền chết.
Mẹ đánh đến 11h rồi xuống bếp phụ bác cả làm sủi cảo, Lương Tranh được vào làm chân thế chỗ.
Vừa ngồi xuống, em họ đang ngồi cạnh đã lên tiếng: “Trong túi chị Tranh Tranh nhiều tiền thật đấy. Mừng tuổi em đi.”
Lương Tranh tức điên lên, túm hai má cậu nhóc, “Em trật tự cho chị, chị mà thua là chị cướp luôn tiền mừng tuổi của em đấy.”
Mọi người phá lên cười.
Giao thừa trôi qua vui vẻ náo nhiệt. Sáng sớm hôm sau, mọi người cùng nhau đi tế bái tổ tiên.
Xong xuôi, bác cả nói, trưa nay mọi người cùng lên phố ăn cơm, kim ngọc mãn đường (1).
(1) Kim ngọc mãn đường: Vàng bạc đầy nhà.
Thế là mọi người lại náo nhiệt tụ tập, cùng nhau đi ăn.
Ăn xong lại tới quán trà đánh bài, tối mới ăn tiếp.
Mọi người còn định đi hát, vốn Lương Tranh cũng muốn đi theo, nhưng đang trên đường lại nhận được điện thoại của Chu Húc.
Cô nghe máy, đầu dây bên kia là tiếng xe cộ inh ỏi, cô cười hỏi: “Anh đang ở ngoài à Chu Húc?”
Chu Húc “ừ” đáp, hỏi cô đang ở đâu.
Lương Tranh trả lời: “Cũng đang ở ngoài, em đang đi cùng với họ hàng, mọi người định đi hát.”
Chu Húc nói: “Đừng đi nữa.”
Lương Tranh ngạc nhiên hỏi lại, “Hả?”
Chu Húc nói: “Không muốn gặp anh à? Anh đang ở dưới nhà em rồi.”
Ngoài đường rất ồn, tiếng Chu Húc xen lẫn cả tiếng còi xe ồn ã, làm Lương Tranh còn tưởng là mình nghe nhầm.
Cô bắt một chiếc taxi về thẳng nhà, từ xa đã thấy Chu Húc.
Vừa mừng vừa sợ, vừa xuống khỏi xe cô đã gọi lớn: “Chu Húc!”
Chu Húc nhìn về phía cô, Lương Tranh vui vẻ lao đến bên anh, cầm lấy tay anh, “Sao mỗi lần anh tới em đều không có nhà thế nhỉ?”
Chu Húc quay ngước tay lại bao trọn lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô dịu dàng, nói: “Thế em có muốn cho anh một chiếc chìa khóa nhà không?”
Lương Tranh cười haha, “Cái này thì anh phải ba mẹ em chứ, nếu mà là nhà em thì em đã cho anh lâu rồi.”
Chu Húc cũng cười, ngắm nhìn khuôn mắt sáng rỡ nụ cười của Lương Tranh, nhớ nhung trong anh trỗi dậy, ôm lấy eo cô, cúi xuống đặt một nụ hôn.