Chu Húc chưa ăn cơm tối, Lương Tranh dẫn anh về nhà làm gì đó lót bụng cho ăn.
Trong lúc Chu Húc tắm rửa, Lương Tranh nấu sủi cảo cho anh.
Bởi vì đúng dịp tết nên tủ lạnh nhà cô đồ ăn vô cùng phong phú, cái gì cũng có. Sủi cảo cũng là chính tay cô gói hôm qua.
Cô không nghĩ anh sẽ đến tận đây, trong lòng vừa ngọt ngào, vừa vui sướng, khéo miệng không kìm nổi cong lên, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc.
Chu Húc nhanh chóng tắm rửa xong, thay một bộ quần áo thoải mái. Khi anh bước ra, vừa vặn cô cũng nấu xong đồ ăn. Lương Tranh bưng nồi sủi cảo nóng hổi vào phòng khách: “Chu Húc, nấu xong rồi. Anh ăn đi cho nóng.”
Chu Húc vào phòng cô sạc di động rồi mới bước ra.
Lương Tranh ngồi cạnh bàn trà, điều chỉnh nhiệt độ máy sưởi vừa đủ.
Miền nam không giống miền bắc, mùa đông ở đây khắc nghiệt hơn nhiều. Cô bận bịu trong bếp một lúc hai tay đã lạnh cóng.
Cô đưa tay hơ hơ bên máy sưởi.
Chu Húc đi tới, ngồi xuống bên cạnh, kéo tay cô, nhíu mày: “Sao tay lại lạnh thế này?”
Lương Tranh nói: “Không sao. Vì em vừa rửa tay nước lạnh thôi.”
Chu Húc không đáp, chỉ áp hai tay cô vào lòng bàn tay mình. Tay anh rất lớn, một tay cũng có thể nắm trọn đôi bàn tay cô. Một tay vươn ra cầm chén trà trên bàn uống một ngụm.
Lương Tranh cười hỏi: “Làm sao anh biết đây là chén của em?”
Chu Húc không nhìn cô, chỉ cười: “Ngoại trừ em, trong nhà còn có người khác dùng ly màu hồng in hình anime được nữa sao?”
Lương Tranh vui vẻ cười rộ lên: “Bạn trai mình quả thực hiểu mình nhất nha.”
Cô rút tay ra, múc một chén sủi cảo nóng hổi cho anh: “Anh ăn đi đã, sủi cảo này chính tay em gói đó, mau nếm thử.”
Chu Húc nhận lấy, cầm thìa từ tốn ăn một miếng.
Mắt Lương Tranh sáng lên, chăm chú nhìn anh, vội vàng hỏi: “Thế nào? Ngon không?”
Chu Húc nhìn cô, cố ý đùa dai: “Tạm được.”
Lương Tranh tròn mắt, không cam tâm nói: “Sao có thể, em đã nếm qua rồi, ăn rất ngon mà.”
Cô còn tưởng phong độ nấu sủi cảo của mình đi xuống, lập tức thử một miếng. Ai nha quả thực là ngon tan chảy mà.
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Húc, chỉ thấy anh đang nín cười, liền biết ngay mình bị ai đấy lừa.
Cô dứt khoát bê nồi đi, còn cố ý nói: “Không thích ăn thì thôi. Em ăn một mình.”
Chu Húc kéo tay cô: “Đừng mà.”
Lương Tranh đè tay anh xuống: “Không phải anh nói không thích hay sao?”
Chu Húc không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng, vươn tay xoa đầu cô: “Đùa em thôi.”
Lương Tranh liếc anh một cái, mới chịu vui vẻ đặt nồi xuống.
Cô nhìn Chu Húc ăn xong, mới hỏi anh: “Sao hôm nay anh lại tới đây?”
Kỳ thật cô cũng nghĩ nghỉ đông chắc chắn anh sẽ đến thăm cô, nhưng không nghĩ lại đúng hôm nay. Dù sao hôm nay cũng là mùng 1 tết, hẳn là nên ở nhà bên gia đình.
Chu Húc ngồi trên salon, hơi cong người, bưng bát sủi cảo, chậm rãi húp nước.
Nghe cô hỏi vậy, anh từ tốn đặt bát xuống, nói: “Bởi vì có người nói nhớ anh đến sắp khóc rồi.”
Lương Tranh sửng sốt đáp: “Em khóc bao giờ?”
Chu Húc cúi đầu nhìn cô, nói: “Khuya hôm trước, là ai gọi điện thoại nói nhớ anh, giọng sụt sùi như sắp khóc đến nơi ấy nhỉ?”
Khuya ngày hôm trước, Lương Tranh cuộn tròn người trong chăn gọi điện thoại nó chuyện với anh.
Có lẽ hôm đó thức khuya, bên ngoài lại một mảng náo nhiệt, sum vầy, trong phòng quá tĩnh mịch khiến cô đột nhiên nhớ anh da diết.
Lúc ấy quả thực cô có chút ủy mị, nhưng thật bất ngờ, chỉ nghe qua điện thoại anh cũng hiểu cảm xúc của cô khi đó.
Lương Tranh không muốn thừa nhận lúc đó quả thật cô nhớ anh, quả thật nhớ anh đến rơi nước mắt, nhưng hiện tại, anh ở đây, bên cạnh cô, nói những lời này, thực khiến cô cảm động muốn khóc.
Cô cố nén hơi nước nóng nóng bốc lên ở hốc mắt, nắm tay anh thật chặt nói: “Cho nên anh sợ em khóc mới đến sao?”
Chu Húc không trả lời cô ngay, chỉ yên lặng nhìn cô, thật lâu sau mới cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô.
Môi kề môi, tóc kề tóc, anh nhẹ nhàng áp sát, thì thầm bên tai cô: “Em nói xem, tại sao anh lại tới?”
Chu Húc cảm thấy, Lương Tranh quả thực là khắc tinh của mình.
Lúc trước anh luôn cảm thấy cô quá phiền phức, chỉ mong cô cách xa anh càng xa càng tốt, đừng đến gây rắc rối cho anh.
Về sau, cô quả thực bốc hơi khỏi cuộc sống của anh, biến mất vô cùng tiêu sái, thoải mái, chẳng chút vướng bận, còn anh hơn nửa năm đó, ngày nào cũng chỉ toàn nhớ nhung, giày vò, phiền muộn.
Anh bị cô xóa Wechat, hết lần này đến lần khác gặp cô, nhưng giữa hai người có gì, chỉ là mối quan hệ qua đường, nhạt nhòa, anh cũng không bỏ xuống được lòng tự trọng mà đến gặp cô.
Khi anh cùng cánh Tần Tống đi chơi bóng, không chỉ một lần nhìn thấy cô cùng nam sinh khác ăn cơm, nói chuyện phiếm.
Từ chỗ Dương Thăng anh biết được tin tức hình như cô đã có bạn trai, khoảnh khắc đó tim anh có biết bao phiền muộn, u sầu.
Ngày ấy, mẹ anh về quê ngoại tế tổ, anh có thể không đi, nhưng không hiểu tại sao, trong vô thức anh kiên quyết phải đến Giang Thành.
Đến Giang Thành, cơ duyên xảo hợp, anh lại ở Lương Tranh.
Cô luôn
giữ khoảng cách với anh, không còn vô tư cười đùa như trước, khiến Chu Húc cực kỳ phiền lòng.
Thấy cô thân thiết với Lý Khê, anh ghen tị, nhưng lại không thể bỏ xuống tự trọng và cao ngạo nói chuyện thẳng thắn với cô.
Lúc ấy, khi còn chưa ở bên nhau, anh đã bại, bại hoàn toàn trong tay cô.
Hiện tại ở bên nhau, chỉ cần cô vui vẻ, anh cũng vui vẻ. Chỉ cần xa cô, một ngày không gặp, anh liền cảm thấy chán nản, nhớ nhung, không kiềm chế được gọi điện thoại liên tục cho cô, cùng cô nói chuyện liên miên. Chỉ khi nghe giọng nói của cô, anh mới có thể yên lòng.
Cô gái này là của anh.
Đêm đó nói chuyện cùng Lương Tranh, cô nói không vui, cô nói nhớ anh, anh lập tức mua vé máy bay, đến gặp cô.
Tính tình anh từ nhỏ đã đạm mạc, ít nói, rất nhiều điều anh không giỏi thể hiện bằng ngôn từ, nhưng so với sự nhớ nhung của cô, anh lại càng lưu luyến cô nhiều hơn.
Lương Tranh kéo tay anh, vui vẻ mỉm cười: “Anh cũng muốn gặp em, đúng không?”
Chu Húc bật cười: “Anh cũng đâu nói là không phải?”
Lương Tranh tủm tỉm đáp: “Anh có muốn ra ngoài chơi không? Hôm nay là tết, bên ngoài rất náo nhiệt!”
Chu Húc “ừ” một tiếng, đứng lên: “Anh đi lấy điện thoại đã!”
Lương Tranh tắt máy sưởi, chạy vào phòng cầm áo khoác.
Thời điểm hai người ra khỏi cửa đã là hơn 10h, bên ngoài gió rất lớn, mưa phùn lất phất, cực kì giá lạnh.
Chu Húc ân cần kéo mũ lên cho Lương Tranh.
Lương Tranh quay đầu nhìn anh, mũ của cô rất lớn, trùm lên vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt lúng liếng đen huyền, vô cùng đáng yêu.
Chu Húc nhịn không được, cười lên, kéo tay cô: “Đi thôi.”
Mặc dù đã hơn 10h tối, nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều người.
Lương Tranh và Chu Húc tay trong tay đi dạo, ven đường có vô số hàng ăn vặt. Lương Tranh là chúa ăn vặt, đương nhiên không thể bạc đãi cái bụng của mình, càng không thể vô tâm trước sự mời gọi của đồ ăn. Cô đi dọc phố mỗi hàng mua một ít nào Oden, khoai tây chiên, chân gà cay, Kẹo đường, Trản oa đăng (1), Tào phớ Dou fu nao (2)... đến khi đến quảng trường, cô gái ham ăn nào đó đã gần như bội thực.
Nhìn túi khoai tây chiên vàng óng còn nguyên, cô tội nghiệp cầu cứu Trần Húc: “Em không ăn được nữa. Anh ăn đi.”
Chu Húc xưa nay không ăn vặt, không ăn linh tinh, ăn uống cực kì healthy và balance, nhưng từ ngày quen Lương Tranh, đồ gì cô không ăn được, đều đưa anh giải quyết.
Chu Húc nhìn hộp khoai tây vàng rụm trong tay cô nói: “Hay ném đi?”
Lương Tranh đau khổ đáp: “Thế lãng phí lắm.”
Cô nắm tay anh mè nheo: “Giúp em ăn một chút thôi, xin anh đấy.”
Chu Húc nhìn cô, đột nhiên muốn đùa ác: “Hử? Vậy kêu một tiếng anh trai tốt đi.”
“Anh trai tốt à! Anh trai tốt bụng ơi.” Lương Tranh lập tức đáp liêm sỉ sang một bên.
Chu Húc cười vang, cầm lấy hộp khoai tây chiên trong tay cô: “Cầm về, mai cho vào lò nướng là lại ăn được.”
Hai người hẹn hò đến khuya, đến khi mẹ Lương gọi điện cho cả hai đã là hơn 12 giờ đêm.
Mẹ Lương lo lắng nói: “Tranh Tranh, sao còn chưa về nhà? Muộn như thế mà vẫn lang thang một mình bên ngoài. Càng ngày càng không có phép tắc.”
Lương Tranh cười hì hì đáp: “Con không đi một mình. Con đang đi cùng Chu Húc.”
“Hả? A Húc tới?” Mẹ Lương kinh ngạc, xong hình như đột nhiên nghĩ tới điều gì, nghi hoặc hỏi: “Hai con… đang ở bên ngoài cùng nhau?”
Lương Tranh thoải mái đáp: “Vâng ạ.”
Mẹ Lương nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 12h đêm, cẩn thận hỏi lại: “Các con… các con đêm nay không về?”
Lương Tranh sửng sốt đáp: “Con không về nhà thì về đâu. Khách sạn? Không đâu mẹ! Chúng con không ở đó! Mẹ thật tình! Nghĩ đi đâu thế! Chúng con đang đi bộ về nhà rồi!”
Chu Húc nghe thấy chữ “Khách sạn” tò mò nghiêng đầu qua nhìn cô.
Lương Tranh khó khăn trấn an mẹ mình, đến khi cúp máy, mới quay qua nhìn anh, dở khóc dở cười nói: “Mẹ nghĩ là em với anh thuê phòng…ở ngoài.”
Chu Húc: ...
Trản oa đăng: Loại bánh ăn nhẹ vùng Tương Tây. Đậu nành và gạo giã ra, trộn với hành lá và nước rồi để lắng. Sau đó bột được múc vào một cái muỗng và chiên trong chảo dầu. Khi có màu vàng, người ta sẽ ép bánh ra đặt lên lưới cho ráo dầu. Vì muỗng múc bột có đáy phẳng trông như đáy đựng dầu của đèn dầu ngày xưa nên được gọi là bánh Trản oa đăng. Bánh ăn có vị thanh, bên ngoài giòn xốp, bên trong mềm mềm.