Lâm Nhiên cùng Hạ Thần Hi trò chuyện vô cùng ăn ý, Lâm Nhiên đối với cô tràn đầy khâm phục.
Thông minh, hay nói, tự tin, khôi hài, hài hước, đếm không hết ưu điểm.
Lâm Nhiên vừa uống rượu, một bên lặng lẽ quan sát Hạ Thần Hi, người phụ nữ duyên dáng này thực sự rất ấn tượng.
"Thần Hi, cô cảm thấy tôi thế nào?" Lâm Nhiên hỏi.
Hạ Thần Hi là người thông minh, nói ra liền hiểu, "Anh rất tốt, bất quá tôi là cô bé lọ lem, không xứng với anh."
Người trưởng thành cảm giác liền là như thế, thành thục, trực tiếp.
Lâm Nhiên không tán thành tình yêu của chàng hoàng tử và cô bé lọ lem.
Bởi vì chênh lệch quá lớn, cách sống cách giao tiếp khác nhau, sớm muộn gì cũng chia ly.
Hạ Thần Hi cũng không phải là cô bé lọ lem.
"Bị cự tuyệt , thật thương tâm." Lâm Nhiên giả vờ buồn bã lắc đầu.
Hạ Thần Hi cười đến nheo mắt lại, rót một ly rượu, "xin lỗi, tôi tự phạt một ly."
"Thật không biết loại đàn ông nào mới có thể lọt vào mắt cô." Lâm Nhiên cảm khái, "Đến lúc đó tôi nhất định hung hăng đánh hắn một trận."
Hạ Thần Hi cười to, "Chờ tôi kết hôn, anh trực tiếp đem hắn đánh thành đầu heo."
"Một lời đã định."
"Một lời đã định."
Cách đó không xa nhìn bọn họ chuyện trò vui vẻ như vậy, Đường đại thiếu gia lại kỳ diệu đánh một cái hắt xì, anh gần đây thường xuyên đánh hắt xì.
"Bị cảm sao?" Tưởng Tuệ lo lắng hỏi.
Trên người Đường đại thiếu gia tản mát ra một cỗ khí lạnh làm cho người khác không dám đến gần, Tưởng Tuệ theo ánh mắt của anh nhìn sang.
Hạ Thần Hi cùng Lâm Nhiên cười cười nói nói, vô cùng thân thiết.
Con ngươi Đường Bạch Dạ, di chuyển muốn đem ai đó hủy diệt.
Hai người kia chuyện trò rất vui vẻ, vô cùng chói mắt.
Tưởng Tuệ nói, "Không ngờ thủ đoạn Hạ Thần Hi tốt như vậy, nhanh như vậy liền câu được Lâm Nhiên."
"Lấy tiêu chuẩn của cô ấy, không cần phải đi quyến rũ ai." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói.
Có người nói xấu sau lưng cô, anh rất không thích.
Ngoại trừ anh ra thì người ngoài đừng mơ tưởng đến việc ức hiếp cô.
"Cô ấy thì có gì tốt cơ chứ, chẳng qua chỉ là học cao một chút thôi sao? Học cao chưa chắc có cái gì giá trị con người." Tưởng Tuệ hừ nói, không cho
là đúng.
Chu Phóng vừa lúc ở bên cạnh, ngửa đầu đem ly rượu đỏ uống cạn, cà lơ phất phơ có chút châm chọc nói.
"Ai cũng đi học, thế nhưng có mấy người 22 tuổi có thể lấy được bằng kỹ sư kết cấu, kỹ sư tiến sĩ."
"Ngành công nghiệp xây dựng này không gặp ai 25 tuổi đã nổi tiếng ở nước ngoài."
Chu Phóng nói xong, lại đi rót rượu uống, mặc kệ mặt Tưởng Tuệ đã đen lại .
Đường Bạch Dạ nhíu mày, xem ra nhân duyên cô ấy không tệ.
Hạ Thần Hi đi toilet, đi tới hành lang đụng phải Đường Bạch Dạ.
Cô nhìn thấy Đường Bạch Dạ đã nghĩ trốn.
"Đứng lại!" Đường Bạch Dạ trầm giọng quát.
Hạ Thần Hi “ ”, cô có chỗ nào chọc tới Đường đại thiếu gia sao?.
"Cô chạy cái gì?"
"Ai chạy?"
"Cô thấy tôi liền trốn."
"Đường tổng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tại sao có thể có người thấy anh liền chạy." Hạ Thần Hi cười đến thập phần tươi đẹp.
Cười tươi đẹp như vậy, thập phần chói mắt.
Đường Bạch Dạ ghét phụ nữ cười như vậy.
Bởi vì năm đó An Kỳ Nhi, cũng là cười đến tươi đẹp như vậy.
Nụ cười tươi đẹp như vậy, giấu giếm sát khí.
"Không cho phép."
Hạ Thần Hi nhíu mày, "Đường tổng, anh đang quản Ấn Độ Dương lại muốn quản thêm Thái Bình Dương, quản quá rộng đi?"
Anh muốn quản đâu thì quản, nhưng không được phép quản chuyện của tôi?
Phía sau có hai đạo thanh âm truyền đến, Đường Bạch Dạ nhanh tay lẹ mắt, kéo Hạ Thần Hi vọt đến bên cạnh nơi ít người qua lại.
"Anh làm gì?"
"Ăn cô!" Đường Bạch Dạ hừ lạnh, một câu nói phá hỏng Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi trầm mặc.
Đường tiên sinh thật sự là quá vặn vẹo