Đường Bạch Dạ nhìn
vào mắt Đường lão, gằn từng chữ, bén nhọn bức người, "Tôi đã nói trước
với ông, tôi sẽ không kết hôn cùng Tưởng Tuệ, cho dù cô ta có con, tôi
cũng sẽ không kết hôn cùng cô ta."
"Mày muốn cưới ai?" Đường lão chỉ vào cửa, "Nha đầu Lâm Lâm kia?"
Đường Bạch Dạ hừ lạnh, cười nhạo nhìn Đường lão, "Tôi cưới ai, ông quản được sao?"
“Đường Bạch Dạ, nếu mày khăng khăng cố chấp, mày đừng tưởng rằng tao không
quản được." Đường lão trầm giọng nói, giọng nói lạnh lùng, "Tao để mày
tiếp quản Đường thị, không phải là tôi không làm gì được mày. Mà vì năng lực của mày tốt hơn so với Thành Nam và Nhất Phong, đừng cho là tao
không làm gì được mày."
"Lần này mày phải cưới Tưởng Tuệ. Cô ta
có đứa bé, cả thành phố đều biết, nếu mày không cưới cô ta, Đường gia sẽ mất hết danh dự, mày có thể tùy hứng không cần gấp gáp, không nên đem
Đường thị ra để đánh cuộc, bình thường mày chơi bời như thế nào cũng
không liên quan, lần này nhất định phải kết hôn."
Lâm Lâm nghe lén ngoài cửa, tay nắm chặt thành quả đấm, Đường lão đang ép Đường ca ca cưới Tưởng Tuệ, tại sao?
Cũng bởi vì đứa bé trong bụng của cô ta sao?
Thư ký tò mò nhìn Lâm Lâm, Lâm Lâm biết, mình không thể nghe lén thêm nữa, khẽ mỉm cười, bước nhẹ rời đi.
"Con?" Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Con của tôi, chỉ có Hạ Thiên. Ông nghe
kỹ cho tôi, mẹ của con tôi, nhất định sẽ là Hạ Thần Hi, nếu không, tôi
thà rằng giết nó."
"Mày. . . . . . Mày đúng là mất trí rồi." Mặt
Đường lão ngay lập tức biến sắc, khiếp sợ nhìn Đường Bạch Dạ, không thể
tin được, anh lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Đường Bạch
Dạ cười nhạo nói, "Cha, ông bày ra khuôn mặt này cho ai xem? Rất kinh
ngạc sao? Tôi thủ đoạn độc ác, tôi phát rồ? Ngay cả con mình cũng không
cần, ông có tư cách gì nói tôi?"
"Tôi mới mười tuổi, ông vứt tôi
cho bầy sói, tôi không chết, lại vứt tôi vào chợ đen, may mà mạng tôi
lớn, bị ông hãm hại nhiều lần như vậy cũng không chết, bây giờ, ông tới
chỉ trích tôi mất trí, ông chọc cười sao?"
"Cho dù hôm nay tôi
mất trí, cũng là do một tay ông tạo thành, đừng bày ra dáng vẻ yêu
thương này, tôi ghê tởm. Đừng cho là tôi không biết ông đang muốn
làm
gì, không phải là muốn thế lực Tưởng gia, tôi không phải đứa nhỏ mười
tuổi, không phải là con cờ trong tay ông, ông cho rằng ông còn có thể
khoa tay múa chân với tôi sao?"
Lời nói này của Đường Bạch Dạ, hết sức cay nghiệt.
Hận ý, từ từ lan tràn, hiện đầy đôi mắt của anh, đó là một khoảng thời gian tăm tối nhất của anh.
Anh từ một đứa bé ngây thơ không biết gì, tìm cách tồn tại trong rừng rậm
với bầy sói, tìm kế sinh nhai tanh mùi máu ở chợ đen, lần đầu tiên giết
người, lần đầu tiên chạy trốn, lần đầu tiên bị thương, lần đầu tiên. . . . . .
Rất nhiều, rất nhiều lần đầu tiên.
Vô số bóng tối,
tạo thành một thời kỳ đầy gian khổ trong thời niên thiếu của anh, tất cả điều này, đều là do cha của anh ban tặng.
Anh không cách nào quên được.
Hôm nay, ông ta tới mắng anh mất trí, quả thực là một trò cười.
"Nếu như không có tao, sẽ không có mày ngày hôm nay." Đường lão cương quyết nói.
Đường Bạch Dạ cười lạnh, nhịn cơn tức giận trong lòng, "Nói như thế, ơn cha
mênh mông cuồn cuộn, còn muốn tôi quỳ xuống đất khấu tạ sao? Có cần tôi
làm một pho tượng của ông, ngày ngày thắp hương quỳ lạy không?"
"Đường Bạch Dạ, mày thật láo xược, mày dám nguyền rủa tao chết!" Đường lão tức giận nói, bởi vì Đường Bạch Dạ nhắc tới thời niên thiếu của anh, một
tiếng quát chói tai, khó tránh khỏi có chút khó thở.
"Hừ!" Đường Bạch Dạ hừ lạnh, "Tôi láo xược, ông còn chưa từng thấy."
Đường lão nói, "Đường Bạch Dạ, tao biết mày hận tao, nhưng, mặc kệ mày hận
thế nào cũng được, trong cơ thể cũng có dòng máu của tao, Đường thị là
trách nhiệm của mày, mày không thể phá hủy nó."