Đường Bạch Dạ nói,
cười đến mê người, phảng phất như một quý tộc Anh, "Hôm nay ông hối hận
sao, sinh nhiều con trai như vậy, hết lần này tới lần khác cũng chỉ có
con riêng như tôi là có bản lĩnh nhất."
"Hết lần này tới lần khác là đứa con ông căm hận nhất có thể giúp ông bảo vệ gia nghiệp, nhất
định ông sẽ hối hận ban đầu tại sao không bóp chết tôi, đáng tiếc, đã
quá trễ. Nếu ông muốn bồi dưỡng một đứa con trai tới lật đổ tôi, chỉ sợ
ông phải tốn thêm sức lực, sống lại để bồi dưỡng."
"A, không tốt, tôi quên mất, đoán chừng ông cũng không sinh ra được."
"Cho dù sinh ra, trí thông minh của con tôi cũng vứt nó đến Thái Bình Dương, dù ông bồi dưỡng thế nào cũng vô dụng."
Đường Bạch Dạ giả vờ xúc động, cười vẫn đẹp như vậy, "Gien Đường gia thật là
biến thái, gien tốt nhất di truyền cho con riêng, nhất định là ông rất
ít khi thắp hương lạy tổ tiên, cho nên họ làm ông cực khổ như vậy."
Đường Bạch Dạ muốn tức chết ai đó, thật sự có thể bị anh chọc tức chết.
Sắc mặt Đường lão xanh mét, đã không thể dùng từ u ám để hình dung.
"Mày thật là hỗn láo!" Đường lão thở dốc, "Tóm lại, mày chính là vì con trai của mày."
Đường Bạch Dạ cười lạnh, "Chỉ số thông minh không ngang nhau, nói chuyện thật sự có vấn đề."
Câu nghe được là vì Hạ Thiên?
Thật khôi hài.
Đường lão nhịn xuống lửa giận trong lòng, Đường Bạch Dạ chọc tới mức không
kiềm chế được, lúc trước miễn cưỡng giả tạo cũng có thể làm ông tức
chết, huống chi hôm nay anh đập vỡ tất cả, càng tức chết người không đền mạng.
"Đường Bạch Dạ, tao biết mày cũng căm hận mình là con
riêng, mày cũng muốn cho con trai mày được chính danh, chỉ cần mày cưới
Tưởng Tuệ, tao sẽ đồng ý để đứa bé vào Đường gia, để cho nó mang họ
Đường, như thế nào?" Đường lão ra vẻ cao cao tại thượng đặt ra yêu cầu.
Đường Bạch Dạ gần như không nể mặt cười, lão già này hôm nay tới để chọc cười sao?
"Tôi cảm thấy con tôi được gọi là Hạ Thiên, so với Đường Hạ Thiên rất dễ
nghe, lọt tai, không cần ông đổi họ." Đường Bạch Dạ nói.
Đường lão tức giận, "Tao đã đồng ý với mày, tại sao mày còn muốn ngu xuẩn không nghe."
"Cha, ông
già thật rồi, không hiểu rõ." Đường Bạch Dạ châm chọc nói, "Con tôi chính là con trai tôi, không cần ông thừa nhận, ngay cả con của mình
ông cũng không thừa nhận, tôi không hy vọng ông chấp nhận con trai của
tôi."
"Cho dù tất cả mọi người nói, Hạ Thiên không phải là con
tôi, trong thân thể của bé vẫn chảy dòng máu của tôi, bé vẫn là con trai tôi."
"Con trai của Đường Bạch Dạ tôi, chỉ cần tôi thừa nhận, không cần bất cứ kẻ khác nào thừa nhận."
Lời này của Đường Bạch Dạ, đầy mạnh mẽ, kiên quyết cho thấy lập trường của mình.
Hạ Thiên là con trai của anh và Hạ Thần Hi, chẳng sợ Đường lão không thừa nhận, anh cũng vẫn vậy.
Trên mặt Đường lão đã nổi gân xanh, Đường Bạch Dạ cảm thấy như đốt lửa chưa
đủ, lại thêm một câu, "Bảo bối nói một câu rất đúng, thừa nhận bé là
cháu trai Đường gia, là làm tổn hại huyết thống của bé, tổn hại phong độ của bé, tổn hại cả gien của bé. Cho nên, tôi xin ông, không nên nói bé
là người của Đường gia, Đường gia có một Đường Bạch Dạ đã rất đau xót
rồi, không cần phải nữa có thêm một Hạ Thiên."
Đàm phán đến đây, hoàn toàn tan vỡ.
Đường lão đạp cửa bỏ đi.
Đường Bạch Dạ nhìn bóng lưng của ông, nụ cười lạnh như băng.
Nếu hôm nay Đường lão không tới, có lẽ, trong lòng anh không khẳng định như vậy, không biết hôn lễ sẽ giải quyết như thế nào. Nhưng, hôm nay ông ta tới, trong nháy mắt Đường Bạch Dạ hiểu rõ được một chuyện. . . . . .
Anh muốn Hạ Thần Hi!
Anh muốn Hạ Thiên!
Bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản, cho dù là đứa bé trong bụng Tưởng Tuệ.
Nhà của anh, có anh và Hạ Thần Hi, còn có thêm Hạ Thiên.
Thiếu một thứ cũng không được.