Sắc mặt Lâm Lâm hơi
đổi, ngược lại ổn định tư thế thảnh thơi, nếu không phải là bởi vì cô
muốn, ông ta tại sao muốn đi cứu Đường Bạch Dạ? Ông ta xưa nay căm hận
Đường Bạch Dạ, sao có thể sẽ làm Đường Bạch Dạ sống.
"Bất kể như thế nào, nếu như cô không muốn Đường ca ca cùng cô triệt để trở mặt, cô tốt nhất nghe lời của tôi."
Đường lão cười lạnh, đứng lên, Đường lão ở trên giang hồ hô mưa gọi gió mấy
chục năm, con trai cũng có thể giết, có thể nghĩ, người này tâm lãnh
ngạnh vô ôn(ý chỉ con người thâm độc), ông đứng chắp tay, khinh miệt
nhìn Lâm Lâm.
"Tôi kiếp này, trừ Đường Bạch Dạ có thể uy hiếp
tôi, những người khác, dám đối với tôi một câu bất kính, tôi cũng sẽ
không để hắn sống được quá nhẹ nhõm. Đường Bạch Dạ thế nào uy hiếp tôi,
đó là cậu ta có bản lĩnh, tôi cũng giết cậu ta, cho nên tôi để cậu ta ở
trước mặt tôi kính trên nhường dưới, cô thì tính cái gì?"
Đường
lão lời nói càng lạnh hơn, "Cô ở trước mặt tôi, chẳng qua là một vai hề, so với vai hề cũng không bằng, vai hề còn có thể làm nhà cửa vui lên,
cô có thể làm cái gì? Đừng tưởng rằng cô tài giỏi, cô cái gì cũng là
không phải."
Sắc mặt Lâm Lâm âm trầm, nắm tay siết chặt, Đường lão cười lạnh, đột nhiên nổi lên tâm tư đùa dai.
"Đương nhiên, tôi cũng không sợ nói cho cô biết, tôi gặp mẹ con bọn họ, tôi
muốn bọn họ trở về nước Mỹ, đừng ở trước mắt tôi chướng mắt, tôi không
tiếp nhận đứa bé kia, đó là việc của tôi, tôi đã gặp Hạ Thần Hi không ít lần , một lần không phải làm cho cô ấy trở về nước Mỹ."
"Đây là tôi không muốn nhận đứa nhỏ, không tới phiên loại người như cô đến ra lệnh cho tôi không tiếp nhận, hiểu sao?"
Đường lão tính toán chuyện nhận đứa nhỏ, hôm nay cùng Hạ Thần Hi nhắc tới,
trong nhà hai con trai cũng không nói, Đường Bạch Dạ càng chưa nói, ông
muốn nhận cháu trai cũng không phải nhận con trai, không cần nói với
Đường Bạch Dạ.
Lâm Lâm người này lòng dạ rắn rết, đừng để thất bại mới được.
Lừa cô một lần lại không mất tiền.
Lại nói, tôi có nhận cháu hay không, mắc mớ gì tới cô, cô là loại người gì tốt, đến phiên cô tới ra lệnh cho tôi?
Lâm Lâm biết Đường lão vẫn tính tình không tốt, nói chuyện khó
nghe, cô cũng là không cần thiết.
Dù sao biết ông không phải nhận đứa nhỏ, kia đã thành.
Nếu là Đường lão nhận đứa nhỏ, thừa nhận Hạ Thần Hi là sớm muộn, Đường Bạch Dạ lại hi vọng được Đường lão nhận cùng, với cô mà nói, luôn luôn bất
lợi .
"Đường bá bá, cháu biết bác đối với cháu có điều hiểu lầm,
thời gian sẽ chứng minh, cháu đối Đường ca ca là thật lòng , nếu như
cháu có thể đi vào Đường gia, cháu nhất định sẽ hiếu thuận bác thật
tốt."
"Cô yên tĩnh đi, tôi còn muốn sống lâu trăm tuổi." Đường
lão không khách khí tính toán Lâm Lâm, lại ác độc bỏ thêm một câu, "Chị
cô năm đó làm chuyện hư hỏng, tôi buồn nôn mấy năm, một nhà tỷ muội, một đường như nhau."
Lâm Lâm cắn răng, trong nháy mắt phẫn nộ, "Sự
kiện kia tại sao có thể một mình tỷ tỷ của cháu, bác tại sao không nói
con trai tốt của bác, là Đường Thành Nam ép buộc tỷ tỷ của cháu ."
Đường lão cười lạnh, "Con tôi thế nào, không tới phiên cô giáo huấn, Đường
Thành Nam có gan lớn như trời, chết cũng không dám gạt tôi, cô nghĩ rằng mắt tôi là mù ? Nữ nhân nam nhân lên giường tự nguyện cùng ép buộc cũng nhìn không ra."
"Được, tôi cũng không cùng cô nói chuyện hư hỏng năm đó, cô được Đường Bạch Dạ bảo hộ tốt như vậy, mấy năm này cậu ta
đối với cô lại không tệ, tôi vốn cho rằng, cậu ta đem cảm tình với Lâm
Tình để trên người của cô, thực sự yêu cô."
"Làm hại tôi không
ngủ không nghỉ mấy ngày, dù cho tính thế nào để Đường Bạch Dạ kết hôn
với Tưởng Tuệ, kết quả cô lại phá hoại hôn sự bọn họ, tôi cho rằng Đường Bạch Dạ thực sự là mắt bị mù muốn lấy cô, may mắn, cậu ta cuối cùng với tôi sự tình tâm ý tương thông."