Cô nhớ tới Hạ bảo bối cùng Đường lão bị bắt cóc ngày đó, cô đang ngắm chuẩn trong gương nhìn
thấy hình ảnh, nữ nhân kia cũng là tóc đen như thế này, bóng dáng cũng
tương tự như vậy, đặc biệt vừa xoay người trong nháy mắt đó, cùng bóng
dáng nữ nhân ngày đó ám giết bọn họ trong nháy mắt như nhau.
Sắc mặt Hạ Thần Hi tái xanh.
Là cô?
Là hắc quả phụ.
Cô đến ám giết bọn họ, cô làm sao biết rõ ràng như thế? Là mệnh lệnh của
Tiêu Tề, còn là hắc quả phụ tự chủ trương, nếu là mệnh lệnh của Tiêu
Tề... Hạ Thần Hi tâm ý lạnh, vội vội vàng vàng vẫy tay, ngăn cản một
chiếc xe, trở về nhà trọ cảnh biển.
Dọc theo con đường này, Hạ
Thần Hi đau đầu như nứt ra, say rượu vốn cũng rất không thoải mái, huống chi, cô lại gặp được chuyện đau đầu như thế.
Cô cùng Đường Bạch
Dạ cảm tình cũng không phiền hoàn, vừa mới cảm thấy Tiêu Tề tin cậy, lại phát hiện nữ nhân bên cạnh anh ám giết bọn họ.
Đoạn đường này tâm tình phức tạp trở lại dưới lầu nhà trọ cảnh biển.
Vừa mới vừa xuống xe liền nhìn thấy Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi tâm tình càng sai , đầu càng đau, cô vốn nghiêng đầu đau, say rượu cùng tâm tình bực
bội, bệnh tình liền càng nghiêm trọng, Đường Bạch Dạ ngồi ở đầu xe,
không biết rút bao nhiêu điếu thuốc, dưới đất tất cả đều là tàn thuốc.
Anh hơi nghiêng đầu, nắng sớm, có một loại vô cô đơn.
Anh thấy Hạ Thần Hi, đập thuốc, nghiền tàn thuốc.
"Em tối hôm qua đi đâu?" Đường Bạch Dạ giận dữ hỏi, "Anh gọi điện thoại cho em cả một đêm, em một cú điện thoại cũng không nhận, em đi đâu vậy?"
Cô không biết anh lo lắng nhiều sao?
Cô cũng không biết, một mình anh ở nhà trọ cảnh biển một đêm sao?
Sợ lỡ tin tức của cô, sợ cô trở về anh sẽ bỏ lỡ.
Kết quả, đợi một đêm.
Cô đến sáng sớm mới trở về.
Hạ Thần Hi vượt qua anh, muốn vào nhà trọ, Đường Bạch Dạ nắm lấy cánh tay
Hạ Thần Hi, "Thần Hi, đừng như vậy, chuyện tối ngày hôm qua anh sai
rồi."
Anh sốt ruột .
Vân Dật nói đúng, so với việc lo lắng tất cả không cần có chuyện, còn không bằng lo lắng, nên thế nào cưới Hạ Thần Hi.
Lúc cô chân chính tức giận, thế nào cũng không thể cưới.
"Đường tổng, anh một chút cũng không sai." Hạ Thần Hi mỉm cười, bộ dáng rất
công thức hóa,
"Xin ngươi buông tay, tôi muốn thay quần áo đi làm."
Đường Bạch Dạ lúc này mới chú ý tới Hạ Thần Hi mặc bộ đồ là ngày hôm qua
xuyên , y phục có chút nhăn, trên người cô có mùi rượu nhàn nhạt, Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, "Đi quán bar ?"
"Không liên quan gì đến anh." Hạ Thần Hi lạnh giọng nói, giãy khỏi tay Đường Bạch Dạ, tiến thang máy.
Đường Bạch Dạ không theo cô cùng nhau đi vào.
Anh thừa nhận, tối hôm qua anh xác thực làm không đúng mực.
Anh nhận lỗi, chỉ là Thần Hi tức giận đến không nhẹ, vậy mà đi một đêm cũng không trở về, anh nên thế nào hạ lửa giận của cô?
Hạ Thần Hi lên lầu, rửa mặt chải đầu, sấy tóc, thay quần áo, cầm sạc pin
bỏ vào trong túi, thu thập xong tất cả đi làm, một chút lâu, Đường Bạch
Dạ vẫn như cũ ở dưới lầu chờ cô, động tác Hạ Thần Hi cũng rất cấp tốc,
lên lầu không được tới mười phút đã đi xuống lầu .
"Thần Hi..." Hạ Thần Hi vượt qua anh liền đi, Đường Bạch Dạ cuống quít nắm tay cô, "Thần Hi, ngồi xe của anh đi công ty đi."
"Tôi thuê xe đi." Hạ Thần Hi nói.
Đường Bạch Dạ không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, đem cô nhét vào
trong xe, Hạ Thần Hi giận, lại không giãy giụa, chỉ là một giai đoạn mà
thôi, không cần thiết đi tranh, không đáng.
"Tối hôm qua một mình em đi uống rượu sao?" Đường Bạch Dạ hỏi.
Hạ Thần Hi không đáp, Đường Bạch Dạ là một người rất có chừng mực, bình
thường vô lại thế nào, anh biết Hạ Thần Hi không phải chân chính sinh
khí(tức giận), Hạ Thần Hi thực sự sinh khí, anh thái độ cũng rất chính
kinh.
Không dám nói một câu nói đùa.
Rất sợ một câu không hợp, vỗ hai tán.