"Tối hôm qua anh đi
rồi khoảng hai mươi phút anh quay lại tìm em, nhưng em không về nhà, anh ở dưới lầu nhà em đợi một đêm." Đường Bạch Dạ nói, Hạ Thần Hi vẫn đang
không phản ứng gì, Đường Bạch Dạ nói, "Xin lỗi."
Đường Bạch Dạ xin lỗi, so với lên trời còn khó hơn, một việc rất hiếm thấy.
Hạ Thần Hi nghiêng đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài. Lòng của cô lạnh, không biết nên như thế nào che ấm, Đường Bạch Dạ không biết mình chân chính
chú ý là cái gì, bao nhiêu câu xin lỗi cũng vô dụng, cô không cách nào
an tâm.
"Thần Hi, tối hôm qua anh ở trên đường, đột nhiên nhìn
thấy một người rất giống Lâm Tình, chính anh cũng rất giật mình. Mấy
ngày gần đây, Lâm Lâm thường nói với anh, cô ấy mơ thấy Lâm Tình, mơ
thấy Lâm Tình trở về và còn sống, nói xong rất sống động, cô ấy nói từng ở trên đường nhìn thấy Lâm Tình."
Đường Bạch Dạ giải thích tâm tình của mình, "Anh không ngờ, anh cũng nhìn thấy, bọn họ nhìn giống nhau
như vậy, như một khuôn mẫu in ra , anh cảm thấy rất kinh ngạc, vì sao có người giống nhau như vậy."
"Anh chỉ là một lúc hoảng hốt, mê
loạn, không biết phải làm sao, anh rất muốn gọi cô ấy lại, nhìn xem cô
ấy có phải Lâm Tình hay không, có lẽ hành động của anh làm cho em hiểu
lầm, nhưng anh thề, anh thực sự không có ý nghĩ khác, em đừng suy nghĩ
nhiều được không?"
Hạ Thần Hi cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
Đường Bạch Dạ đã giải thích, anh nói tiếp, "Anh cùng Lâm Tình đã kết thúc,
hoài niệm một người có rất nhiều biện pháp, anh chỉ đem cô ấy để dưới
đáy lòng, điều này cũng không ảnh hưởng cuộc sống của chúng ta, hiện tại người anh thích là em, không phải Lâm Tình, Thần Hi, em tin anh."
Hạ Thần Hi hơi ngẩng đầu, nhàn nhạt nói, "Chẳng qua là anh nói để thuyết
phục em mà thôi, kỳ thực trong lòng anh không bỏ Lâm Tình xuống được,
anh và em đều rất rõ ràng."
"Thần Hi!" Đường Bạch Dạ nói, "Anh
chỉ là một lúc hồ đồ, nếu như em ở trên đường nhìn
thấy một người giống
tình nhân cũ của em như đúc, chẳng lẽ em không kinh ngạc sao?"
"Em không có gặp được, không cách nào nói cho anh biết." Hạ Thần Hi thực sự cầu thị.
Đường Bạch Dạ đột nhiên bực bội, anh đã nói hết lòng hết dạ, cô còn muốn thế nào?
Hai người một đường trầm mặc đến bãi đỗ xe, Hạ Thần Hi cởi dây an toàn ra,
nhàn nhạt nói, "Trong lòng anh còn có một nữ nhân, chẳng sợ cô ấy đã
chết, con người của em rất ích kỷ, nếu ở trong lòng anh, Hạ Thần Hi đứng ở trước mặt anh so ra kém Lâm Tình đã chết, vậy chúng ta tiếp tục cũng
không có ý gì, chuyện kết hôn, suy nghĩ thêm một chút đi."
Ánh
mắt Đường Bạch Dạ co rụt lại, anh phát hiện, trên tay Hạ Thần Hi không
có khuynh thành quốc gia, cũng không có nhẫn anh tặng.
"Hạ Thần Hi, em cứ cố chấp như vậy, cứ như vậy xử tử hình anh?"
Hạ Thần Hi không hề để ý tới, đi hướng thang máy, Đường Bạch Dạ xoay người, hung hang đá đá xe cho hả giận, "shit!"
"Đường ca ca, sáng sớm anh thế nào nóng nảy như thế?" Lâm Lâm cười đi tới, cô
cũng vừa mới ngừng xe, Đường Bạch Dạ bực bội kéo kéo cà vạt, không nói
gì, đi thẳng đến thang máy tổng giám đốc.
Ánh mắt Lâm Lâm tối sầm lại, hơi vung lên khóe môi. Bọn họ cãi nhau . Cô nhìn thấy, cũng nghe
thấy được. Tỷ tỷ quả nhiên là khúc mắc của bọn họ, vĩnh viễn tồn tại
giữa bọn họ.
Mọi người phát hiện, hôm nay Hạ Thần Hi xị mặt,
không nói chuyện, thời gian họp có một câu nói một câu, bình thường sẽ
có đôi lời nói đùa, hôm nay một câu nói đùa cũng không thấy.