Lâm Lâm nhìn về phía
Hạ Thần Hi, cô ấy đang cùng Tiết Giai Vân vừa nói vừa cười, môi cô mỉm
cười châm chọc, "Cô ấy có thể là Đường phu nhân hay không, còn chưa biết được.”
"Lâm Lâm, cô có tin tức gì sao?"
"Đúng vậy, nghe
nói Đường tổng cùng Hạ tiểu thư gần đây cãi nhau, rất lợi hại , lúc họp
ngay trước mặt chúng tôi nổi giận, chẳng lẽ Đường tổng ăn vụng, bị Hạ
tiểu thư bắt được, lấy tính cách của Hạ Thần Hi, đây chính là chuyện
lớn, tuyệt đối không tha thứ ."
"Cô biết cái gì a, con người
Đường tổng giá trị một người trên vạn người, không ai buông tha con rùa
vàng lớn như vậy, dự đoán Hạ Thần Hi nhắm một mắt mở một mắt cho qua."
"Điều này cũng đúng."
Lâm Lâm cười mà không nói, không tham dự thảo luận, bọn họ hỏi cô cái gì, cô cũng nói không biết.
Đột nhiên, phòng ăn ồn ào , các công nhân viên nhao nhao quay đầu lại, nhìn thấy Đường Bạch Dạ tiến vào, một mảnh ồ lên, nghị luận nhao nhao, Đường tổng lại hạ mình đến phòng ăn ?
Anh và Lâm Nhiên vừa nói
chuyện, bộ dáng mỉm cười. Thoạt nhìn, tâm tình vô cùng tốt. Hạ Thần Hi
cùng Tiết Giai Vân cũng nhìn thấy bọn họ .
Hạ Thần Hi nói, "Chúng ta một lần nữa tìm một chỗ đi."
Cô vừa mới nói như vậy, Đường Bạch Dạ cùng Lâm Nhiên đã đi tới, Lâm Nhiên
cùng Hạ Thần Hi chào hỏi, cười nói, "Giai Vân, em thế nào không biết xấu hổ đến cướp vị trí Bạch Dạ."
Tiết Giai Vân cười híp mắt bưng
thức ăn, hướng Hạ Thần Hi nháy nháy mắt, mặt hơi nghiêng, Hạ Thần Hi
cười khổ, lại là Tiết Giai Vân cùng Lâm Nhiên giở trò, bọn họ cứ như vậy tạo cơ hội cho Đường Bạch Dạ sao?
"Các người từ từ ăn, chúng ta đến sát vách đi." Lâm Nhiên cười nói, cũng đi ra.
Đường Bạch Dạ ngồi xuống đối diện Hạ Thần Hi, đầu bếp đưa lên một phần bò bít tết. Cách một hồi, lại đưa tới một ly rượu đỏ.
Hạ Thần Hi liếc mắt nhìn Đường Bạch Dạ một cái, muốn nói lại thôi, cúi
đầu, quấy mâm thịt vụn trước mặt, Đường Bạch Dạ cười hỏi, "Em muốn nói
cái gì?"
"Không có gì." Hạ Thần Hi nói, đột nhiên không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn một ít.
Lâm Lâm hơi nghiêng nhìn
chằm chằm, nén giận, Hạ Thần Hi liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng cười, cũng không thèm để ý.
"Đường Bạch Dạ, cho chúng ta khoảng thời gian bình tĩnh một chút, anh bộ dạng
này, làm em rất khó xử." Hạ Thần Hi trầm giọng nói, Đường Bạch Dạ quá vô lại , anh như thế đeo bám không buông, cô làm sao có thời giờ suy nghĩ
chuyện giữa bọn họ.
"Anh không muốn." Đường Bạch Dạ quyết đoán
nói, "Anh còn không biết em sao? Cho em một khoảng thời gian bình tĩnh,
dự đoán em liền nuốt lời , sẽ không kết hôn với anh, Hạ Thần Hi, phải
bình tĩnh, em cũng bình tĩnh nhìn anh."
Hạ Thần Hi giận, đây là ngang ngược vô lí. Nhìn anh, thế nào bình tĩnh? Không đợi anh nói xong liền nói.
"Vô lại."
"Là anh vô lại." Đường Bạch Dạ cười híp mắt , cũng không tức giận, "Em nếu
nghĩ phải bình tĩnh, đi, anh không ngăn trở em, nhưng em phải ở tầm mắt
của anh, bằng không, anh làm sao biết em làm cái gì."
"Đường tổng lúc nào không tự tin như thế?" Hạ Thần Hi cười chế nhạo.
Ánh mắt Đường Bạch Dạ thâm thúy, tinh xảo có chút lạnh lùng tràn ra một tia thâm tình, Hạ Thần Hi trong lòng rung động, thiếu chút nữa giơ vũ khí
đầu hàng, Đường Bạch Dạ nói, "Là anh không tự tin, anh sợ mất đi em."
"Thần Hi, cái gì cũng tốt, anh chỉ muốn bắt em, chỉ đơn giản như vậy, anh sợ
anh buông lỏng tay, cho em một khoảng thời gian bình tĩnh, em liền rời
anh đi."
Hạ Thần Hi mím môi, cúi đầu không nói, trong lòng khó
chịu đến cực điểm. Đường Bạch Dạ như vậy cô cự tuyệt thế nào? Cô nên cự
tuyệt như thế nào? Cô cũng không biết.