Đường Bạch Dạ
nhìn Hạ Thần Hi thật sâu, ánh mắt lợi hại nhìn xuyên cô, "Thần Hi, em
làm việc nhanh nhẹn sạch sẽ, không ướt át bẩn thỉu, anh sợ em chuyện
tình cảm cũng là như thế, muốn sẽ muốn, không muốn sẽ không muốn, cho
anh cơ hội hoãn thi hành hình phạt cũng không có."
"Anh không phải em, không thể thay thế em phán đoán em muốn cái gì, người em muốn là ai, vì sao không chịu tin em?"
"Anh để em như vậy không thể tin em sao?"
Hạ Thần Hi cúi đầu, "Anh không cần nói." Càng nói, trong lòng cô càng khó
chịu. Yêu một người, luôn luôn lo được lo mất, Đường Bạch Dạ như vậy, cô làm sao không là như thế.
Cô vốn không an tâm, Đường Bạch Dạ lại khẩn trương như vậy, cô trước đây chỉ biết là anh khẩn trương Lâm Tình, không có nhìn thấy, bây giờ nhìn thấy, cô không muốn lừa mình dối
người, lại một lần nữa xem nhẹ bất an trong lòng. Hơn nữa cảnh trong mơ chân thực như vậy. Cô thực sự sợ hãi, càng lún càng sâu, cuối cùng vạn
kiếp bất phục. Cô biết, hiện tại bứt ra, cũng đã chậm, chỉ là, không bứt ra, cô sẽ chết được càng thê thảm.
"Thần Hi..."
Hạ Thần Hi chống đầu, lạnh lùng nói, "Đầu em đau, anh chớ nói chuyện."
Đường Bạch Dạ không chỉ một lần thấy qua cô đau đầu, phi thường lợi hại, nhịn không được hỏi một câu, "Em bao lâu không có làm kiểm tra toàn diện
rồi?"
"Vừa mới về nước đã làm." Cô điều đến thành phố S đã làm
kiểm tra sức khỏe, là công ty an bài , chỉ là kiểm tra thông thường,
không có vấn đề gì, Hạ Thần Hi biết Đường Bạch Dạ đang lo lắng cái gì,
nhàn nhạt nói, "Đầu em đau là bệnh cũ, không có việc gì."
Đường Bạch Dạ nói, "Anh quen biết không ít chuyên gia, sắp xếp một ngày, anh giúp em hẹn bác sỹ kiểm tra tỉ mỉ một lần."
"Lại nói đi." Hạ Thần Hi nói, bộ dáng không nhiệt tình.
Hạ Thần Hi không bỏ đi, mà là đang ngồi, chờ Đường Bạch Dạ ăn xong, cô có
thể không để ý tới Đường Bạch Dạ, đứng dậy bỏ đi, nhưng làm như vậy,
cũng không phải
là tác phong của cô, Đường Bạch Dạ là tổng giám đốc
Đường thị. Làm như vậy, mất mặt mũi của anh.
Nam nhân sĩ diện,
Hạ Thần Hi không phải thiếu nữ mười bảy mười tám, vừa mới yêu đương,
không hài lòng liền không quan tâm, ở bên ngoài, chút mặt mũi này là
muốn cho Đường Bạch Dạ , họp phát giận, chỉ do anh tự tìm. Đường Bạch Dạ khẩu vị rất tốt, ngồi vào ăn.
Hạ Thần Hi muốn đi ký nhận hoa,
không trò chuyện tiếp với anh. Trở lại phòng làm việc, người chuyển phát hoa quả nhiên đã tới, Hạ Thần Hi ký nhận một bó hoa hồng đỏ. Nhìn hoa
hồng đỏ, tâm tình của cô khá hơn một chút.
Chỉ là đầu vô cùng
đau đớn, cô rót một chén nước, uống thuốc, bệnh trạng mới giảm bớt một
ít, gần đây không biết có phải tâm tình quá kém, đau đầu càng nhiều, cô
bắt đầu phát bệnh là từ Hạ bảo bối ba tuổi. Càng lúc càng nghiêm trọng,
một năm có mấy lần nghiêm trọng nhất, chỉ là không nhiều lần như thế. Hạ Thần Hi xoa xoa huyệt thái dương, thả lỏng thần kinh. Hạ Thần Hi gọi
điện thoại cho Tiêu Tề.
"Tiêu Tề, vòng tay của em có phải hay không rơi ở nhà anh ?" Hạ Thần Hi hỏi.
Tiêu Tề ung dung mỉm cười, "Đúng vậy, em không cẩn thận rơi ở nhà anh □□ , anh giúp em giữ."
Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, "Vậy anh lúc nào lúc rảnh rỗi, em đi qua lấy, em cũng có một số việc muốn hỏi anh."
Tiêu Tề nói, "Mấy ngày nay không được, anh có việc riêng cần xử lý, trở về anh liên hệ em được không?"
"Biệt thự anh không có ai sao? Âu Dương hoặc là hắc quả phụ cũng có thể."
"Bọn họ cũng đi cùng anh."