Hạ Thần Hi cười, cùng anh ta nói vài câu, lúc này mới đi vào nhà, Đường Bạch Dạ mang đồ đến
phòng bếp, Hạ Thần Hi nhìn anh, khóe môi co quắp, "Đường Bạch Dạ, em có
chút mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, lúc ăn cơm gọi em."
Đường tổng giận, lão tử làm cơm hầu hạ em, em cũng không muốn giúp một tay? Quá làm kiêu.
Vừa nghĩ nghĩ lại, Hạ Thần Hi có thể cho anh vào nhà, đã là khai ân, hiện
tại anh muốn Hạ Thần Hi nguôi giận, cô nói đông anh không dám nói tây .
Hạ Thần Hi cũng không quản Đường Bạch Dạ có đồng ý hay không, cô vào
phòng ngủ, thay quần áo nghỉ ngơi.
Cô không có thiên phú nấu ăn,
lại nói, cô cảm thấy mệt mỏi rã rời. Rửa mặt tháo trang sức, Hạ Thần Hi
nhìn trong gương, hơi hoảng sợ, cô thế nào tiều tụy nhiều như vậy? Trang điểm thì chưa có cảm thấy gì, tháo trang sức mới phát hiện, khuôn mặt
tiều tụy. Vành mắt đen, không tinh thần, vừa nhìn như người bệnh. Cô
phiền lòng, nằm □□ nghỉ ngơi.
Gần đây đau đầu, tâm phiền, lại
không có khẩu vị, sáng sớm lại buồn nôn, cô có phải hay không muốn đi
bệnh viện kiểm tra một chút , đau đầu quá lợi hại, cũng không có gì tinh thần, đừng thực sự là sinh bệnh . Nghĩ như vậy, Hạ Thần Hi lên giường
liền ngủ. Cô ngủ liên tục cả buổi tối, thần kinh căng, đã sớm không
được.
Đường Bạch Dạ ở phòng bếp bận rộn, mặc dù anh không biết
nấu ăn, nhưng trải qua lần đả kích trước, làm thức ăn đơn giản không
thành vấn đề, Hạ Thần Hi lại ngủ, Đường tổng nghĩ thầm, anh có thể làm
đa dạng. Thế là, anh quyết đoán bỏ qua làm việc nhà.
Đầu tiên làm bò bít tết. Bò bít tết anh luyện mấy lần, anh cảm giác phi thường không tệ, anh còn có tâm tư đem bò bít tết cắt thành hình trái tim , Đường
tổng vừa nhìn rất hài lòng, bò bít tết hình trái tim, nhiều lãng mạn a.
Làm xong bò bít tết, anh lại xào măng tây, mọi chương xem như hoàn thành,
lúc này mới cảm thấy mỹ mãn. Một bữa cơm này, kỳ thực rất đơn giản, cũng không khó. Đường Bạch Dạ
cũng làm rất thuận tay.
Anh bố trí xong bàn ăn, mở rượu đỏ, thắp nến, dọn thức ăn, chuẩn bị tốt bữa tối ánh nến lãng mạn, Đường Bạch Dạ rất hài lòng với thành quả của mình.
Đây là lần đầu tiên anh dụng tâm như thế, vì một nữ nhân làm cơm. Chỉ là
không biết có thể cô cảm động hay không. Hạ Thần Hi ý chí sắt đá, đừng
nói cảm động, dự đoán không thích, có thể làm cho cô chịu nghe anh nói,
anh đã rất thỏa mãn. Đương nhiên, anh không hề oán hận .
Bố trí
tốt tất cả, Đường Bạch Dạ chỉnh lại quần áo, mở cửa gọi Hạ Thần Hi. Anh
cho rằng Hạ Thần Hi nói nghỉ ngơi là gạt người , nhất định trong phòng
đọc sách, không muốn gặp anh, ai biết, cô thật đang ngủ, cô đi ngủ cũng
là rất quy củ, hơi thở nhẹ nhàng, ngủ được thập phần thơm ngọt.
Đường Bạch Dạ ngẩn ra, ngồi ở bên giường. Hạ Thần Hi tính cảnh giác rất cao,
đi ngủ có một chút tiếng động liền hồi tỉnh, anh ngồi vào, cô lại không
có dấu hiệu thanh tỉnh, đầu giường có một ngọn đèn, đây là thói quen khi ngủ của Hạ Thần Hi. Ngọn đèn màu da cam.
Anh làm cơm một giờ, cô cũng ngủ một giờ, nhiệt độ điều hòa ổn định, cô đắp mền nhung tơ, hai
má hồng hào, tươi mới như mật đào, làm người ta xúc động muốn cắn một
ngụm.
Sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, Đường Bạch Dạ nhớ tới hôm nay
nhìn thấy Hạ Thần Hi, sắc mặt cũng không tốt, cô trang điểm, sắc mặt
không thế nào, bây giờ tháo trang sức, sắc mặt càng thấy nhợt nhạt, vành mắt đen so với anh nhìn thấy lúc sáng sớm nặng hơn. Thần Hi, em ban đêm ngủ không ngon? Là bởi vì anh sao?