"Em biết." Hạ Thần Hi nói, "Chờ anh trở về, em gặp anh lấy đi."
"Tốt."
Tiêu Tề hỏi, "Thần Hi, tâm tình còn không tốt sao?"
"Em không có việc gì , đêm hôm đó, cám ơn anh."
Tiêu Tề cười, trêu ghẹo nói, "Cảm ơn anh an ủi em một đêm?"
"Đúng vậy, vô cùng cảm kích." Hạ Thần Hi bật cười.
Hạ Thần Hi cúp điện thoại, nhịn không được sờ sờ cổ tay, dây xích tay rơi ở nhà Tiêu Tề, thật có chút không quen, chờ anh trở về đi lấy, cũng không phải chuyện lớn gì. Vừa mới tan tầm, Đường tổng đúng giờ xuất hiện ở bộ công trình. Tất cả mọi người giật mình. Hạ Thần Hi cũng hoảng sợ.
"Thần Hi, tan việc, cùng nhau ăn cơm." Đường Bạch Dạ cười híp mắt nhìn Hạ
Thần Hi, nụ cười kia, mang theo dung túng, sủng nịnh, ưu nhã nói không
nên lời, Hạ Thần Hi khóe mắt hơi co rụt lại. Anh lại động kinh đi? Vậy
mà chạy đến bộ công trình đón cô tan tầm?
"Em còn chút việc chưa hoàn thành." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói.
Đường Bạch Dạ kinh ngạc nói, "Tổng giám đốc phê chuẩn em tan việc, em còn muốn tiếp tục tăng ca?"
Tiết Giai Vân mím môi cười, Hạ Thần Hi mím môi, có chút quẫn bách, cô
liếc Đường Bạch Dạ một cái, lại thầm than, quên đi, cái dạng vô lại này , cô nếu như không chịu cùng anh ra, nói không chừng lại không biết làm ra cái trò gì.
Hai người ra bộ công trình, mọi người nghị luận
nhao nhao. Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi cãi nhau chiến tranh lạnh, mọi
người trong công ty đều biết, nhanh như vậy liền hòa hảo ?
Trong thang máy. Hạ Thần Hi không thể nhịn được nữa hỏi, "Anh liền tính toán đeo bám không buông như thế đi xuống?"
" Anh đưa em đi làm, cùng em ăn cơm trưa, đón em tan tầm, đây không phải
là hành vi tiêu chuẩn của một vị hôn phu sao? Thế nào xem như là đeo bám không buông?"
"Đường Bạch Dạ!" Hạ Thần Hi trừng anh, Đường Bạch
Dạ da mặt dày như vỏ bưởi, một điểm đều không cảm thấy có gì không ổn,
Hạ Thần Hi giận cũng tốt, sẽ không cự tuyệt anh, đây chính là ưu thế của anh. Có ưu thế rõ ràng như thế còn đi đeo bám không buông, vậy
quá ngu xuẩn.
Đường Bạch Dạ giả vờ không thấy sắc mặt Hạ Thần Hi, "Đi chỗ nào ăn cơm?"
"Không ăn." Hạ Thần Hi mím môi, "Em giảm béo, phải về nhà."
"Giảm béo?" Đường tổng nhíu mày, liếc mắc nhìn trên dưới vóc dáng của cô,
"Giảm cái gì, vóc người em như vậy còn giảm béo, không có cái gì để
giảm."
"Mắc mớ gì tới anh?"
"Không thể nói như vậy, hưởng thụ vóc người em dù sao cũng là anh, thế nào cùng anh không quan hệ."
Hạ Thần Hi, "..."
Đường Bạch Dạ, anh còn có thể lại vô sỉ một chút sao?
Dựa vào! ! ! !
Hạ Thần Hi đích xác không có khẩu vị, Đường tổng như thế nào đeo bám không buông, cô không muốn nói chuyện với anh, Đường Bạch Dạ nghe hiểu, "Về
nhà làm cơm đi, khỏe mạnh."
"Anh nấu?"
"Đúng!" Đường Bạch Dạ quyết đoán nói, Hạ Thần Hi cười lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Đường Bạch Dạ vừa nhìn Hạ Thần Hi không phản đối, không chống cự, lập tức mở
cờ trong bụng, hai người lái xe đến siêu thị, mua nguyên liệu nấu ăn,
lại lái xe về nhà, Hạ Thần Hi vốn không muốn cùng anh đi lên, Đường tổng công phu quấn người, người bình thường không chịu nổi. Mới ra thang
máy, thiếu niên Đức sát vách đi ra, cười hỏi, "Hạ tiểu thư, gần đây thế
nào không thấy Hạ Thiên?"
Hạ Thần Hi mỉm cười nói, "Bé đi ở nhà gia gia."
Thiếu niên Đức rất u buồn, "Bảo bối không ở, cũng không người chơi với tôi ."
Hạ Thần Hi cười, cùng anh ta nói vài câu, lúc này mới đi vào nhà, Đường
Bạch Dạ mang đồ đến phòng bếp, Hạ Thần Hi nhìn anh, khóe môi co quắp,
"Đường Bạch Dạ, em có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, lúc ăn cơm gọi
em."