Editor: Nhock’
"Thần Hi có nói gì hay không? Thần Hi có phải nhớ tới cái gì hay không?" Tiêu Tề hỏi.
Phương Đông nhàn nhạt nói, "Tôi xem Thần Hi không nói gì, trái lại nhớ tới một ít chuyện trước kia, anh xem gian phòng này đi, toàn là những chứa rất
nhiều chuyện đã qua, chính Thần Hi có thể tìm được đường về nhà, nếu
muốn nhớ tới chuyện trước kia, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Tiêu Tề nheo mắt lại, trầm giọng nói, "Phương Đông, tôi hi vọng anh không cần nói nhiều về chuyện trước kia."
"Anh yên tâm, tôi biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, anh không cần lo lắng như vậy, tôi sẽ không bán đứng anh." Phương Đông nhàn nhạt
nói.
Tiêu Tề nói, "Tôi không ngờ, Thần Hi có thể tìm được đường
về nhà, Hạ lão tiên sinh đã nói, ký ức của một người một khi tẩy đi,
cũng không cách nào nhớ lại, toàn bộ kí ức trong não trống rỗng, Thần Hi vì sao, còn có thể nhớ đến chuyện trước kia?"
Điểm này, anh tôi
rất nghi hoặc, nội bộ hỏa vân năm đó tham dự chữa bệnh và nghiên cứu
bệnh này rất nhiều toàn là những người đứng đầu nhưng họ cũng không nắm
chắc được nếu phẫu thuật làm không tốt thì sẽ rất nguy hiểm duy chỉ có
Hạ Thần Tuyết cùng Hạ lão tiên sinh có thể có nắm chắc cách thực hiện
nhưng nếu sơ sẩy một chút liền cũng sẽ chết người.
Năm đó có quá
nhiều người tham gia thực nghiệm, theo dõi ba năm, xác định ký ức vô
pháp khôi phục, cũng bởi vậy khi tiến hành nghiên cứu đã chết rất nhiều
người.
Năm đó nghiên cứu về việc mất ký ức, vì bắt được đặc công
nằm vùng của tổ chức Vương Bài cùng chống khủng bố trong nội bộ của Hỏa
Vân, cho nên mới phải nghiên cứu kỹ thuật tẩy não này cuối cùng cũng
nghiên cứu thành công, nhưng mà, từ khi Hạ lão tiên sinh rời đi và Hạ
Thần Tuyết chết, thì từ đó công nghệ phẫu thuật xóa kí ức này cũng
không còn được thực hiện nữa.
Kỹ thuật nghiên cứu đứng đầu này cũng từ đó mà thất truyền.
"Đúng là chuyện đời không thể nào ngờ được mà." Phương Đông nhàn nhạt nói,
mím môi nói, "Tôi đi trước, anh ở tại chỗ này hảo hảo chiếu cố Thần Hi
đi."
Phương Đông gia, cách Hạ gia, không được một trăm mét, kỳ
thực lúc trước chỉ cần đi bộ là có thể đến ngay, nhưng hôm nay nhận được tin tức Thần Hi trở về cũng là chuyện bí mật, sợ người khác ở bên ngoài biết được, cho nên mới phải lái xe.
Phương Đông ở trong vườn hoa hái một bó hoa bách hợp, làm thành một bó hoa rất đẹp, một mình đi tới
sau núi, đó là một khu nghĩa trang, anh ta quen thuộc đi tới trước một
ngôi mộ, trên bia là hình ảnh một thiếu nữ rất trẻ tuổi, mỹ lệ dịu dàng, lộ ra vẻ đẹp thanh tĩnh yên bình như nước sông Giang Nam.
Trên bia là ảnh lúc Thần Tuyết mười chín tuổi.
Số đóa hoa đang cầm trên tay cũng bằng số
tuổi của cô gái đó.
Chỉ cần lúc không có việc bận gì, Phương Đông mỗi ngày đều đến trước mộ của Thần Tuyết để một bó hoa bách hợp, nhiều năm qua vẫn vậy cho dù là có
mưa gió vẫn không từ.
"Tuyết nhi, Thần Hi về nhà rồi, em cũng có
thể an tâm." Phương Đông khẽ nói, giọng điệu rất yên lặng, "Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ sinh một đứa con trai, cũng vừa mới sảy thai, nhà em đã
có người ở rồi, Tuyết nhi, em hài lòng sao?"
"Tôi biết, em nhất
định rất vui vẻ, em yên tâm, tôi sẽ giúp em hảo hảo chiếu cố Thần Hi,
những ai nợ em và cô ấy , tôi cũng sẽ chia ra để trả lại hết cho bọn
họ, và để cho bọn họ tự mình đến đây mà trả hết nợ cho em, em chờ đi."
Phương Đông ngồi xổm người xuống, khóe môi lộ ra một nụ cười ôn nhu, tinh tế chạm vào di ảnh Hạ Thần Tuyết .
"Tuyết nhi, tám năm , em ở tôi trong trí nhớ của tôi vẫn mãi còn là hình dáng
của thiếu nữ mười chín tuổi, còn tôi thì lại già rồi."
"Em chờ
tôi, tôi sẽ không như để cho bọn họ sống lâu lắm, tôi sợ để em chờ lâu, đến lúc đó khi tôi đến tìm em, em sẽ không nhận ra tôi, đến lúc đó tôi
biết phải làm sao bây giờ?"
...
Nghĩa trang có gió hơi mạnh thổi ngang qua, thổi lá bay đầy đất cùng hòa với tiếng thở dài mang đầy... Cừu hận.
Hạ Thần Hi đã ngủ ba ngày ba đêm.
Ngay cả một giọt nước cũng không uống vào được, cỏ thể hấp thu dinh dưỡng
chỉ dựa vào việc thong qua truyền nước biển mà thôi, Thần Hi thú thật
chống cự việc thức tỉnh, chống cự tất cả những sự thật kia, hi vọng sẽ
mãi mãi ngủ say như thế này , cái gì cũng không biết, lòng của Thần
Hi sẽ nhẹ nhõm hơn, sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy, cũng sẽ không
tuyệt vọng nữa.
Tiêu Tề vẫn ở cùng Thần Hi, ngày đêm cược nhọc
chăm sóc, không giây phút nào để yên ổn nghỉ ngơi cả vẫn luôn trực bên
cạnh giường chiếu cố Hạ Thần Hi.
Trong gian phòng đó, có quá nhiều
hồi ức, có bi thương , cũng có vui vẻ , Tiêu Tề kỳ thực cũng không
phải rất thích chỗ này, bởi vì nơi này, chứa đựng quá nhiều kí ức đau
khổ đã qua, anh ta cũng không hi vọng Thần Hi sẽ nhớ lại quá khứ trước
kia.