Giữa cô và Đường Bạch Dạ , rốt cuộc nợ nhau bao nhiêu mạng người?
Bọn họ làm sao để có thể đối mặt với nhau?
"Bây giờ cô giết Đường Bạch Dạ , xem như là vì Tuyết nhi báo thù." Phương Đông nhàn nhạt nói.
Hạ Thần Hi lại cảm thấy thật châm chọc.
Cô giết Đường Bạch Dạ chỉ là vì bảo hộ Đường Bạch Dạ , chỉ là muốn đem Hạ
Thanh cùng Cố Thất Thất cách xa thành phố S, ý của cô là bảo vệ Đường
Bạch Dạ, không muốn giết anh ta , nhưng Đường Bạch Dạ lại giết chị của
cô.
"Tuyết nhi rất cơ trí linh mẫn, nếu không phải năm đó Đường
Bạch Dạ tự mình dẫn người vây quét, có lẽ Tuyết nhi sẽ không chết, tôi
ngay cả gặp mặt cô ấy lần cuối cũng không gặp được." Phương Đông giọng
nói rất trầm thấp.
Hạ Thần Hi lòng như đao cắt, tâm như tro lạnh.
"Cô biết không? Khi tôi nghe nói cha của con trai cô là Đường Bạch Dạ, tôi đã có suy nghĩ muốn làm bừa, Thần Hi, năm đó cô hận một người như vậy làm sao có thể sinh hạ con trai của hắn." Phương Đông châm chọc nói.
Hạ Thần Hi đau khổ.
Quá nhiều cảm xúc cuồn cuộn ở trong lòng, khí huyết của cô cũng không tốt, cổ họng có vị ngọt của máu rất đau, rất đau.
Lúc anh ta biết việc Hạ Thần Hi và Đường Bạch Dạ chỉ cảm thấy tạo hóa trêu
ngươi, tất cả dường như đã được định sẵn từ trước , có người tán liền
tán, có vài người chỉ sợ ngươi hận cũng phải dây dưa cùng một chỗ cả
đời, yêu hận không rõ.
Hạ Thần Hi và Đường Bạch Dạ , kiếp này thù máu rất nhiều, đếm không hết.
Hạ Thần Hi vừa mới vừa mở miệng, muốn hỏi việc của Lâm Tình , một ngụm máu tươi xông tới, chợt phun ra một ngụm máu tươi, màu trắng trên sô pha
hoàn toàn dính máu của Hạ Thần Hi , trước mắt cô tối sầm, chìm vào hôn
mê .
"Thần Hi!"
...
Hạ Thần Hi bị kích thích, khí
huyết không thuận mới dẫn đến thổ huyết, loại cảm giác đau đớn này
không thể nào nói nên lời, cô không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu
đạt. Lúc nghe Phương Đông nói chuyện năm đó , tâm tình của cô thấp thỏm
như thế nào.
Cô muốn quên tất cả, chuyện
cũ lại một lần nữa xông tới, đem cô máu chảy đầm đìa nuốt gọn như vậy.
Rất tuyệt vọng .
Cô vẫn không biết, thật ra bi thương cùng tuyệt vọng không có giới hạn .
Thời gian cô biết cô chính là An Kỳ Nhi sát thủ giết chết Lâm Tình ,cô
cảm thấy thế giới rất tuyệt vọng việc đó cùng lắm cũng chỉ như
thế thôi. Bây giờ nghe thấy một phần chân tướng năm đó , Hạ Thần Hi
kinh ngạc phát hiện, thật ra tuyệt vọng là không có giới hạn.
Nỗi tuyệt vọng to lớn khác đang đợi cô.
Như ma quỷ, chiếm cứ linh hồn của cô
Cô và Đường Bạch Dạ , rốt cuộc là ai nợ máu ai?
...
Phương Đông ngồi ở bên giường, ánh mắt yên lặng nhìn Hạ Thần Hi.
Thần Hi, đừng trách tôi.Việc này, cô đã quên mất, tôi lại nói cho cô biết
với cô mà nói đây không phải là một đoạn ký ức vui vẻ. Bây giờ, sợ rằng
cô không thể tiếp thu, nhưng mà đây là những việc đã xảy ra trong quá
khứ.
Cả tôi và cô đều phải đối mặt.
Xóa sạch ký ức, nhưng không xóa được năm tháng.
Trong những năm tháng ấy tội lỗi chúng ta mắc phải dù có rửa thế nào cũng không cách nào rửa sạch.
Cô nhớ ra mới có thể giải thoát.
Có người báo Tiêu Tề tới, Phương Đông vừa mới cấp tốc đứng lên không lâu
sau liền nhìn thấy Tiêu Tề mang theo hắc quả phụ vội vã đến, trầm giọng hỏi
"Thần Hi đâu?"
‘’ Cô ấy ở trên lầu, cô ấy sinh bệnh lại
quá mệt mỏi, đang ngủ." Phương Đông nói, ngậm miệng không nói chuyện
vừa rồi đã xảy ra, vết máu ở phòng khách cũng đã được anh ta cho tâm
phúc thu dọn không còn dấu vết .