Đông Âu cùng Bắc Mỹ,
xưa nay phân tranh không ngừng, gián điệp, đặc công nằm vùng vào ra
không dứt, anh không nhìn ra manh mối từ Lâm Tình, chính là thất sách
của anh, năm đó, Lâm Tình đối Đường môn cũng không có tổn thất quá lớn.
Chỉ là hành động ở Đông Âu bị nghẹt, còn có phá hủy một ít súng ống đạn dược của Đường môn.
"Daddy, Lâm Tình là, Lâm Lâm cũng là." Hạ bảo bối nói, nheo lại mắt, xẹt qua
một tia lửa, lại dấu ở trong lòng, "Lâm Tình sau khi chết, người phụ
trách đặc công Đông Âu liên hệ Lâm Lâm, làm cho cô ta tiếp tục vị trí
chị của cô ta, ẩn nấp ở bên cạnh cha."
"Đối với chị em này, cha chỉ thấy bề ngoài không thấy được nội tâm."
Đường Bạch Dạ kinh ngạc hơn, thảo nào, Lâm Tình vừa chết, Lâm Lâm lập tức
xuất ngoại, anh bận làm việc, đặc biệt mấy năm đầu, trên cơ bản không có thời gian thường xuyên đi nước Mỹ xem Lâm Lâm, nếu như cô ta làm cái
gì, anh thực sự không biết.
Hạ bảo bối nói, "Daddy, con cho cha
biết điều này, chỉ là hi vọng, cha ít hận mammy một chút, mammy năm đó
cũng có chính mình thân bất do kỷ, mẹ năm đó cửa nát nhà tan, nội tâm bi phẫn, lúc đó chính là muốn tìm người chôn cùng, rất không khéo, Đường
môn làm bia đỡ đạn, trước đây cha hại chị của mẹ, mẹ lại gián tiếp hại
anh em của cha ở phía sau, có thể tính là huề nhau không?"
Hạ bảo bối thực sự rất hi vọng, mạng người cùng cừu hận, thực sự có thể như vậy, tăng giảm thặng dư, có thể huề nhau.
Nếu là như vậy, sẽ có bao nhiêu tốt đẹp.
Đường Bạch Dạ cụp con ngươi xuống, trầm mặc không nói, trong lòng những hận ý khắc sâu ấy, kỳ thực, sớm ở lúc Hạ Thần Hi nổ súng trong nháy mắt đó,
phai nhạt rất nhiều, anh nhớ chính mình trước khi chết, nhớ cũng không
phải là cừu hận gì.
Anh nhớ tới không biết ai nói qua một câu
nói, người chi tướng tử, đoán đến mới là mình tối quyến luyến (mình đoán là một câu châm ngôn của TQ), anh đoán đến, tất cả đều là Hạ Thần Hi
cùng Hạ bảo bối, hoàn toàn không có hận ý, chỉ là tiếc nuối...
Anh cho rằng, bọn họ ở cùng một chỗ rất lâu, rất lâu, lại không nghĩ rằng,
Hạ Thần Hi sẽ đích thân kết thúc tương lai của bọn họ.
Anh nằm ở
vũng máu, ý thức rời
rạc một khắc kia, anh rất muốn nắm lấy tay Hạ Thần
Hi, hỏi một tiếng, em có thể đã từng yêu anh không, cho dù chỉ là một
chút cũng tốt. Bằng không, anh chết không nhắm mắt.
Hình ảnh anh đã thấy lúc đó, tất cả đều là Hạ Thần Hi, quá khứ ký ức như điện
ảnh ở trong đầu không ngừng truyền phát tin, Đường Bạch Dạ mới hiểu
được, kỳ thực yêu hận chỉ cách một đường.
Anh có bao nhiêu hận, thì anh lại yêu nhiều bấy nhiêu.
"Daddy, chúng ta hãy quên đi những sự tình không vui ấy có được không?" Hạ
Thiên có chút ủy khuất nhìn Đường Bạch Dạ, "Cha xem cái nhà này, người
bị thương, người ra đi, ly tán thật khó coi, trước đây chúng ta thật
tốt."
"Chúng ta có rất nhiều vui vẻ, cùng đi ra ngoài chơi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau vui vẻ cười, chúng ta có được vui vẻ như vậy,
người chết cũng đã chết, người sống mới là trọng yếu nhất, cha không thể luôn luôn lưng đeo nhiều người như vậy bao quần áo cuộc sống."
"Chúng ta tìm mammy, đem mẹ mang về nhà được không?"
Đường Bạch Dạ nhìn con trai, có mấy lời nghẹn ngào ở yết hầu, không thể nói
ra khỏi miệng, ai có thể cự tuyệt, một đứa nhỏ đầy chân thành khát vọng
như vậy, ai có thể cự tuyệt, một đứa nhỏ đối diện mình khao khát cầu
xin.
Chúng ta tìm mammy, đem mẹ mang về nhà.
Chỉ một câu nói lấy biết bao nhiêu là nhân tâm.
Bây giờ cái nhà này, đích xác là ly tán khó coi.
Anh và Hạ Thần Hi đây đó oán hận, đây đó thương tổn, đã là hai khỏa vết
thương ở trong tâm, lại chữa trị thế nào, anh cũng không biết.
Thần Hi có thể nhẫn tâm như vậy, cho anh một phát súng, anh thật không xác
định, anh ở trong lòng cô rốt cuộc chiếm cứ cái dạng vị trí gì.
Nếu là yêu, một phát súng ác tâm như vậy, cô rốt cuộc như thế nào lại ra tay được?
"Daddy..."