"Cha bảo đảm với con, cha sẽ không tiếp tục làm chuyện mà con không thích." Đường Bạch Dạ chỉ có thể bảo đảm như vậy, anh và Hạ Thần Hi thế nào, anh không thế nói,
Đường Bạch Dạ có chút cay đắng nói, "Giữa cha và mẹ của con, có quá
nhiều khúc mắc, bảo bối, cho cha thời gian được không?"
Anh bây giờ một thân bị thương, Thần Hi không biết tung tích.
Dù cho muốn vuốt lên vết rách này, anh cũng không biết, nên làm như thế nào.
Hạ bảo bối hài lòng cười, đạt được một câu hứa hẹn này của Đường Bạch Dạ,
đã làm cho bé cảm thấy mỹ mãn, bé biết, daddy một khi hứa với bé, cũng
sẽ không thất tín, chuyện năm đó, daddy trên cơ bản nhất thanh nhị sở.
Ân ân oán oán, cũng không phải là lỗi của một người.
Một đoạn quá khứ nặng như vậy, hai người lưng đeo, thực sự quá cực khổ, không như quên mất.
Một lần nữa bắt đầu.
Người sống, cũng không phải dằn vặt chính mình.
Lục Trăn ở trên cửa gõ, lộ ra một khuôn mặt yêu tinh bình thường, so với
Đường Bạch Dạ, đây mới là nam nhân thích hợp với từ yêu tinh hơn, "Bảo
bối, Lục ca ca của cậu đói bụng rồi."
Hạ bảo bối, "..."
Lục ca ca cười híp mắt nói, "Tiến triển mới nhất, mỹ nhân thiếu tá cũng mau cút về nước Mỹ, cha cậu tạm thời an toàn."
"Cho nên, bảo bối, có thể thưởng một miếng cơm ăn sao?"
Hạ bảo bối, "..."
Hạ bảo bối đi phòng bếp chuẩn bị ăn trễ xan, Lục Trăn theo bé cùng nhau
đến phòng bếp, Đường Bạch Dạ một mình, đi tới ngoài ban công, ở bên
ngoài ban công treo chuông gió vỏ sò do Hạ Thần Hi làm rất đẹp , vỏ sò
đỏ nằm ở giữa.
Mấy ngày nay, đều là âm thanh chuông gió dễ nghe ở bên tai anh, Đường Bạch Dạ hôm nay mới có thể miễn cưỡng chống thân thể xuống giường, chuyện thứ nhất chính là đến xem chuông gió này, Hạ Thần
Hi làm chuông gió này, bỏ ra không ít thời gian.
Những vỏ sò này, toàn là bọn họ bắt được, cô nói, nhặt được vỏ sò đỏ, tượng trưng cho việc sẽ được hạnh phúc.
Tay Đường Bạch Dạ vuốt ve vỏ sò đỏ, trong lòng rất trầm trọng, như bị tắc nghẽn ở bên trong.
"Thần Hi, chúng ta sẽ hạnh phúc sao?"
Bây giờ chúng ta, thiên sang bách khổng( ý nói khoảng cách giữa hai người), ở giữa cách nhiều mạng người như vậy, chúng ta sẽ hạnh phúc sao?
Vấn đề này, không ai có thể trả lời anh.
Đường Bạch Dạ xưa nay biết mình muốn là cái
gì, biết được rõ ràng, đối với
mình trọng yếu nhất là cái gì, không hề nghi ngờ, Hạ Thần Hi cùng đứa
nhỏ là tính mạng của anh, là thứ trọng yếu nhất, sự nghiệp so sánh với
bọn họ, rất nhỏ không đáng kể.
Chỉ là, bọn họ nên ở chung như thế nào.
Anh căn bản là thẹn với những người thân của các huynh đệ đã chết, đây là gông xiếng lớn nhất kiếp này của anh.
Bây giờ, Thần Hi lại là hung thủ gián tiếp, anh nên cùng Thần Hi ở chung như thế nào?
Thần Hi lại có yêu anh hay không.
Tấy cả những vấn đề này anh đều không thể giải đáp bây giờ.
Có một câu nói rất thích hợp với bọn họ.
Yêu nhau dễ, ở chung khó.
Không thể đối mặt, không thể ở chung, không biết nên đi xuống như thế nào.
Chuông gió phát ra âm thanh dễ nghe, Đường Bạch Dạ xót xa trong lòng nghĩ, cứ
như vậy hi vọng âm nhạc có thể cho anh lòng tin, làm cho anh tràn ngập
tự tin, để anh có thể có được quyết tâm giải quyết tốt vấn đề.
Thần Hi...
Tại phòng ăn.
Lục Trăn len lén cùng Hạ bảo bối kề tai nói nhỏ, "Ai, bảo bối, câu đem sự tình tra được đi nói với Đường Bạch Dạ?"
"Nói."
"Cậu thực sự là trực tiếp." Lục Trăn nói, "Cha cậu, ở nơi tâm cùng tạng (ý
nói tâm hồn cùng thể xác) vừa mới trúng một thương, cậu lại nói cho anh
ta biết, tình nhân cũ tiếp cận anh ta, chỉ là vì nhiệm vụ, cậu làm trái
tim mảnh mai của cha cậu chịu được chuyện này thế nào, cậu thực sự là
rất xấu rồi."
Hạ bảo bối liếc mắt Lục Trăn một cái, "Anh còn tra
được tin tức gì, thuận tiện nói cho xong đi, thừa dịp mammy không ở đây, tôi muốn cho daddy buông đi ân ân oán oán này, nếu không để đến lúc
daddy chữa thương xong, lại gặp được mammy một lần nữa, lại tới một lần
kịch liệt như thế, tôi sẽ không chịu nổi."