Trên đời điều mà gây đả thương cho một người nhất, đó là, mình quan tâm một người, nhưng họ lại lạnh lùng với mình.
Như một mũi tên nhọn, bắn vào giữa trái tim.
"Phải không?" Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, "Em còn chưa có nói cho anh biết,
ngày đó em tìm Thần Hi, rốt cuộc làm cái gì, thế nào cho anh một lời
giải thích hợp lý, vì sao giả thành tài xế, em nghĩ mang cô ấy đi chỗ
nào?"
"Đường ca ca, anh có ý gì? Anh cảm thấy em có thể gây tổn
thương cho Hạ Thần Hi?" Lâm Lâm vuốt ve mặt mình, bi thống nhìn Đường
Bạch Dạ, anh tại sao có thể nói như thế với cô, anh quên rồi sao?
Cô là Lâm Lâm hồn nhiên thiện lương trong cảm nhận của anh.
"Tiểu Lâm, anh thực sự là có mắt không tròng, nhiều năm như vậy, vậy mà không thấy rõ em." Đường Bạch Dạ nhìn Lâm Lâm, khẽ nói, "Không phải em ngụy
trang quá tốt, cũng không phải anh quá ngu xuẩn, mà là căn bản anh không có để tâm tư ở trên người của em."
"Cho nên, anh không phát giác em không thích hợp, qua nhiều năm như vậy, em vẫn ở Bắc Mỹ, chúng ta
một năm cũng không gặp mặt mấy lần, bởi vì chị của em, anh thẹn với em
quá nhiều, luôn luôn đối với em cầu gì được đó. Nhưng mà, anh lại không
để quá nhiều tâm tư, chính là bởi vì như vậy, em mới có thể gạt anh
nhiều năm như vậy."
"Tiểu Lâm, không muốn giả bộ, anh đã biết thân phận của em, đặc công Đông Âu mười sáu kỳ, danh hiệu lam sơn."
Lâm Lâm sắc mặt đại biến, kinh hoảng nhếch nhác toàn bộ xông tới, cô cơ hồ
luống cuống tay chân, vô ý thức muốn phản bác, nhưng mà, lại cảm thấy
quá khó coi, Lâm Lâm cười khổ, nhất thời vậy mà trầm mặc.
"Đường ca ca, em có nổi khổ tâm riêng."
"Ngày đó, em rốt cuộc làm cái gì đối với Thần Hi?" Đường Bạch Dạ nghiêm nghị hỏi.
Anh nghĩ đến lúc ở trong phòng bệnh, Hạ Thần Hi đối với Lâm Lâm hận, anh
nghĩ đến, Lâm Lâm như vậy mẫn tiệp nổ súng, giống như là muốn ngăn cản
Hạ Thần Hi nói cái gì, các cô có chuyện gạt anh, Hạ Thần Hi lúc đó chỉ
nghĩ anh hận cô.
Anh tuyệt đối không tin, Thần Hi sẽ nhẫn tâm, đem bỏ đứa nhỏ.
Nếu cô thực sự nhẫn tâm như vậy, năm đó cũng sẽ không sinh hạ Hạ bảo bối.
"Đường ca ca, bây giờ người bị thương là em, không phải cô ta, anh vì
sao thiên vị như vậy?" Lâm Lâm chợt chật vật hỏi.
Đường Bạch Dạ nhìn Lâm Lâm, từng ôn nhu tan thành mây khói, anh một chữ một
trận, trầm giọng nói, "Bởi vì Hạ Thần Hi là nữ nhân của anh, em cái gì
cũng không phải là."
"Anh không thiên vị cô ấy, chẳng lẽ muốn thiên vị em?"
Những lời này, cơ hồ phá hủy tất cả niềm tin của Lâm Lâm, cô rưng rưng nhìn
Đường Bạch Dạ, nghẹn ngào không thể nói nên lời, anh vậy mà tàn nhẫn như vậy, một đường lui cũng không để lại? Chỉ là bởi vì những suy đoán này, anh sẽ phải phá hủy tình cảm nhiều năm giữa bọn họ như vậy sao?
Dù cho không có tình yêu nam nữ, bọn họ cũng có mấy năm tình nghĩa anh em.
Anh đã từng nói, cô là thân nhân duy nhất của anh.
Vậy mà chỉ vì một Hạ Thần Hi, phá hủy những gì đã có?
"Đường Bạch Dạ, anh đủ nhẫn tâm!" Đây là lần đầu tiên Lâm Lâm gọi đầy đủ tên
họ Đường Dạ Bạch như vậy, tựa như tượng trưng cho tất cả quá khứ đem tan thành mây khói, không còn tồn tại nữa, Đường Bạch Dạ trong lòng tức
khắc như giấu ma quỷ.
Anh cơ hồ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Lâm Lâm mượn dùng danh nghĩa của anh, làm thương tổn Thần Hi.
Cho nên, Thần Hi mới có thể hận anh như vậy.
Lúc đó, cô đang mang thai, sao lại không có lý do mà hận anh.
Đường Bạch Dạ trong lòng đau khổ, đau lòng Hạ Thần Hi, tâm tình một khắc nổ súng.
"Từ thủy tới chung, anh đều hiểu, Thần Hi không thể phá hủy nghĩa trang Lâm Tình, bây giờ hồi tưởng, anh mới hiểu được, nguyên lai là kế điệu hổ ly sơn, tiểu lâm, mặc dù anh và em không có duyên vợ chồng, dù sao cũng
làm anh em nhiều năm như vậy, anh thương em, sủng em, từng tí không giả, vì sao, em có thể tàn nhẫn hạ tâm, thương tổn người anh yêu, con của
anh, em rốt cuộc có lương tri hay không?"