"Lương tri?" Lâm Lâm chợt quát chói tai, "Nếu không phải cô ta giết chị của em, em sẽ muốn giết cô ta sao?"
"Em nếu là đặc công Đông Âu, cùng chị của em đồng nhất như nhau, em hẳn là
minh bạch, năm đó Thần Hi giết Lâm Tình, là vấn đề nội bộ của các người, cô ấy chỉ là một tay sai, chủ mưu cũng không phải là cô ấy." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói.
Chuyện này, anh tin con trai anh.
Quả nhiên, Lâm Lâm nghe được câu này, sắc mặt lại thay đổi, "Anh biết chị..."
"Sự tình anh biết được, nhiều lắm." Đường Bạch Dạ lạnh giọng nói, "Quá khứ, anh không so đo, cũng không biểu thị, anh vĩnh viễn sẽ bị các người làm cho chẳng hay biết gì, mặc kệ là lý do gì, là anh nợ chị em, tám năm
này, anh trả lại cho em đã đủ, thanh toán xong ."
"Lâm Lâm, từ nay về sau, anh và em không liên quan."
Lâm Lâm như sét đánh ngang đầu, cô bị một phát súng, cũng không có uy lực lớn bằng những lời này của Đường Bạch Dạ.
"Đường ca ca, anh thật tuyệt tình như vậy?" Lâm Lâm thương tâm khổ sở nhìn
Đường Bạch Dạ, "Mặc kệ quá khứ em thế nào, mặc kệ thân phận em là cái
dạng gì, lòng em yêu anh không phải là giả, anh tại sao có thể nhẫn tâm
với em như thế, bây giờ Hạ Thần Hi hủy dung nhan của em, làm em mất đi
cơ hội làm mẹ, anh lại cho em một đao, anh tại sao muốn nhẫn tâm như
thế? Mặc dù em là đặc công Đông Âu, mấy năm này, em không có đối với anh nửa điểm không dậy nổi."
Mấy năm này, cô chưa từng làm điều gì phản bội Đường Bạch Dạ, tâm ý cô đối với anh, vì sao anh không nhìn thấy.
"Anh đã sớm nói với em, anh không yêu em." Đường Bạch Dạ nhìn Lâm Lâm, một
chữ một trận nói, "Anh không biết ngày đó em nói với Thần Hi cái gì, làm cái gì, thế nhưng Lâm Lâm, Thần Hi để lại một mạng cho em, tự nhiên có
đạo lý của cô ấy. Em đừng để anh biết, em ngày đó làm cái gì, nếu là
việc anh không thể tha thứ, đừng trách anh không niệm tình anh em nhiều
năm như vậy, sau này em cùng anh đường ai nấy đi, Đường thị, em cũng
không cần trở lại, anh sẽ giúp em giao
đơn từ chức."
Đường Bạch
Dạ tính toán trút bỏ được gánh nặng, liền triệt để dứt bỏ, anh nợ chị em các cô, cuối cùng đã trả sạch, không bao giờ thiếu nữa, không có gì
thoải mái hơn so với điều này, bây giờ, anh chỉ nghĩ dưỡng tốt thân thể, tìm Hạ Thần Hi về.
Tìm về, tâm bọn họ đã thất lạc.
Một lần nữa bắt đầu.
Anh cuối cùng cũng biết, vì sao giữa anh và Hạ Thần Hi, luôn có nhiều gút
mắc như vậy, luôn có nhiều tiếc nuối như vậy, chỉ là bởi vì, anh đeo
trên vai quá khứ, mà cô lại quên mất quá khứ, cho nên, bọn họ thủy chung bất an, thủy chung không thể đi cùng một chỗ.
Anh muốn vứt bỏ hết thảy.
Để nhà của anh, lại một lần nữa tràn ngập vui vẻ.
Thậm chí, anh có thể tha thứ, Thần Hi cho anh một phát súng này.
"Anh..." Lâm Lâm rưng rưng nhìn anh, "Nếu như em làm thương tổn Hạ Thần Hi, anh sẽ hội muốn mạng của em?"
"Sẽ!" Đường Bạch Dạ đáy mắt vô ôn.
Sắc mặt Lâm Lâm trắng bệch, Đường ca ca, anh tại sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Như vậy thương tổn em?
Sớm biết, cô cũng sẽ không chậm xuống tay mà dằn vặt Hạ Thần Hi như vậy, đã sớm một phát bắn vào đầu Hạ Thần Hi, sẽ không để cho cô ta sống sót,
đều là cô ta, đoạt đi che chở cùng sủng ái của Đường ca ca đối với cô.
"Hôm nay anh tới bệnh viện, thứ nhất là để cho em biết, quyết định của anh,
thứ hai là tạm biệt quá khứ, một lần nữa xuất phát. Tiểu lâm, vì chị em
các người, anh nhiều lần làm tổn thương Thần Hi, anh đã hối hận không
kịp, anh sẽ không lại vì các người, lại đi thương tổn cô ấy."
"Anh thật khờ, vì người anh không yêu, đi thương tổn người anh yêu, anh đã
làm một việc vô cùng hối hận, chính là từng để cho Thần Hi thương tâm
khổ sở, cô ấy cho anh một phát súng này, là do anh tự làm bậy, anh cam
tâm tiếp nhận."