"Sau này, tự giải quyết cho tốt, nếu thật sự yêu anh, đừng thương tổn người anh yêu một lần nữa."
Lâm Lâm lệ rơi đầy mặt, thống khổ nhìn Đường Bạch Dạ, hô to , "Vì sao anh
muốn dung túng cô ta như vậy, đơn giản tha thứ cho cô ta như vậy, cô ta
thiếu chút nữa đánh chết anh, cô ta thiếu chút nữa muốn mạng của anh,
anh biết không?"
Đường Bạch Dạ đạm đạm nhất tiếu, anh so với Lâm
Lâm càng biết, Hạ Thần Hi một phát súng này, bao nhiêu nhẫn tâm, vết
thương của anh, đến nay còn đau đớn, anh biết rõ, một phát này, trong
nháy mắt đó mang đến cho anh hận ý.
Bây giờ, anh lại hận không đứng dậy.
Nghe Hạ bảo bối nói lên sự tình trước kia, anh hận không đứng dậy.
Thần Hi, chịu khổ nhiều như vậy, ai trải qua nhiều đau xót như vậy, vì anh
sinh một bảo bảo, nhiều năm như vậy vẫn một người mang đại, may mắn
chính là, bọn họ gặp nhau, yêu nhau, hiểu nhau, anh lại không thể cho cô hạnh phúc.
Làm cho cô thương tâm tuyệt vọng, đi Pháp.
Một phát súng này, anh thế nào hận được.
Đường Bạch Dạ nói, "Anh nói rồi, một phát súng này, anh cam tâm tiếp nhận,
chẳng sợ cô ấy lại cho anh một thương, cũng là chuyện giữa anh cùng cô
ấy, không quan hệ đến người khác, em cũng không cần quan tâm."
"Anh đã đến thế, Lâm Lâm, bảo trọng."
Nếu có khả năng, tốt nhất không muốn lại gặp lại, tốt nhất, không muốn lại biết tin tức .
Sự tình của Lâm Lâm, đối với anh cũng tiêu tan, anh tin, Thần Hi sẽ không
vô duyên vô cớ đả thương người, anh bây giờ có thể làm, chính là mau
chóng tìm được Thần Hi, đem cô mang về nhà.
Một phát súng này, anh cũng sẽ học quên hết.
Đường Bạch Dạ vừa rời bệnh viện, Lâm Lâm liền gọi một cú điện thoại, "Tôi phải rời thành phố S."
...
Đường Bạch Dạ một mình len lén đến bệnh viện, lại len lén trở lại, lúc anh về nhà trọ cảnh biển, là lúc Hạ bảo bối lo lắng muốn phái người tìm anh,
thấy anh trở về, Hạ bảo bối thở phào nhẹ nhõm.
Lục Trăn ở trên sô pha, ôm tiểu bối chơi game, "Tôi đã nói không cần lo lắng cho anh ta, cậu lại không tin."
Đường Bạch Dạ chỉ cần còn lại một hơi thở, người khác muốn mạng của anh ta
cũng khó càng thêm khó khăn, anh một chút cũng không lo lắng Đường Bạch
Dạ sẽ bị người ám sát, muốn ám sát anh ta cũng không ở
thành phố S ...
Đường Bạch Dạ hiển nhiên rất mệt mỏi rã rời, dù sao trọng thương chưa lành,
thân thể có chút ăn không tiêu, nằm trên ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt,
Hạ bảo bối đi phòng bếp lấy một chén thuốc, là bé hốt thuốc đông y, mang ra cho Đường Bạch Dạ uống. Đối với vết thương của anh rất tốt, thân thể cũng rất tốt.
Đường Bạch Dạ không nói hai lời, uống thuốc đông
y, tiểu bối vứt bỏ Lục Trăn sắc nước hương trời, oa ở trong lòng Đường
Bạch Dạ, Lục Trăn giận, tiểu bối này vừa sinh ra, là anh chiếu cố, thay
lòng đổi dạ nhanh như vậy.
"Daddy, cha đi đâu vậy? Muốn làm
chuyện gì, cha để chú Vân Dật đi làm, Đường thị hiện nay cũng không
chuyện gì, chú hai cũng phụ giúp, có chú ba quản lý, lại có ông nội nắm
giữ, cha không cần phải lo lắng, đem thân thể dưỡng cho tốt mới là quan
trọng ." Hạ bảo bối nói, cha mẹ bé, hiện nay không có một người làm bé
an tâm, tất cả đều là bận tâm, bé nhỏ như vậy sẽ phải bận tâm bọn họ.
Bọn họ thực sự là quá không hợp cách .
"Cha đi bệnh viện một chuyến." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói.
Hạ bảo bối nheo ánh mắt lại, "Đi xem Lâm Lâm?"
Thanh âm Hạ bảo bối, tràn đầy nguy hiểm, giữa Lâm Lâm và mammy, không biết
phát sinh chuyện gì, bởi vì đoạn đường không có camera, Hạ Thần Hi lại
không nói, Lâm Lâm tự nhiên sẽ không nói lời thật, xảy ra chuyện gì, chỉ có bọn họ biết.
"Cha nói rõ ràng một sự tình với cô ta, miễn cho cô ta có ý niệm gì nữa, nếu là có khả năng, cha hi vọng sau này sẽ
không còn nhìn thấy cô ta." Đường Bạch Dạ cũng không gạt Hạ bảo bối, Lâm Lâm bị thương, cô ta cũng đã trúng một phát súng, cho tới bây giờ tìm
được đường sống trong chỗ chết.