Cho dù là sống đến 30 tuổi, cũng sẽ bởi vì bệnh mới bệnh cũ, một thân đau xót, bất quá mà chết.
Các cô phần lớn là cô nhi, một thân cô độc, cho nên, đặc biệt quý trọng huyết mạch.
Coi như là Lục Trăn, đối mặt một cô gái đang mang thai, chẳng sợ thâm cừu
đại hận, chẳng sợ cô gái này giết cả nhà của anh, anh cũng sẽ không tàn
nhẫn một xác hai mệnh, bởi vì suy bụng ta ra bụng người, ngày khác thê
tử của chính mình nếu là gặp được loại tình huống này, anh tự nhiên cũng hi vọng người khác thủ hạ lưu tình.
Cho anh lưu một huyết mạch.
Đặc biệt nữ sát thủ, càng quý trọng huyết mạch, bởi vì các cô cũng rất rõ
ràng, đây có lẽ là huyết mạch duy nhất của các cô, cho nên, Hạ Thần Hi
tám năm trước mới có thể không quan tâm ân oán giữa bọn họ, sinh hạ Hạ
bảo bối.
Năm đó nữ đặc công làm phản nói mình đang mang thai, hai tên sát thủ kia bỏ qua cho cô, để cô rời đi, một năm sau, nhân duyên
trùng hợp, nữ đặc công này cứu các cô một mạng.
Cho nên nói, ngươi cho người ta một đường sống, nhân gia cũng sẽ không thấy chết không cứu.
Các cô bản thân giết chóc đã rất nặng, có thể tích đức, cũng sẽ không quá tàn nhẫn.
Hành vi của Lâm Lâm, đã xúc phạm rất nhiều sát thủ, là điều kiêng kỵ của đặc công cùng lính đánh thuê.
Đường Bạch Dạ một đường đi bệnh viện, Lâm Lâm lại rời khỏi bệnh viện sớm một
bước, lên máy bay đi Đông Âu, trực giác của sát thủ là phi thường nhạy
bén, một khi biết nguy hiểm liền sớm chuẩn bị đối phó tốt.
Đường
Bạch Dạ đã tới bệnh viện, sau một buổi nói như thế, Lâm Lâm đã có dự
cảm, cô ở lại thành phố S phi thường nguy hiểm, không như đi sớm một
chút, mặc dù thân thể của cô không thể chịu đựng được chuyến đi dài,
cũng không thể ngồi máy bay.
Cô vẫn là khư khư cố chấp, rời khỏi thành phố S.
Cũng là tốt, tránh được một kiếp.
Đường Bạch Dạ tức giận, phái ra tất cả đặc công tinh nhuệ của Đường môn ở Đông Âu, chặn giết Lâm Lâm.
Lục Trăn minh bạch, mặc kệ Đường Bạch Dạ tức giận thế nào, một thời gian
dài là không thể giết Lâm Lâm, cô trở lại Đông Âu, Đường môn muốn tìm ra căn cứ địa của bọn họ cũng rất khó, đặc công Đông Âu nổi danh là tàn
nhẫn lãnh huyết, đồng thời.
Cũng là nổi danh thần bí, trên cơ bản, người khác tìm không được đại bản doanh của bọn họ .
Trừ khi
là nhân viên chính phủ, những người khác tuyệt đối rất ít có thể tìm thấy.
Đường Bạch Dạ bi phẫn dị thường, khắp nơi khí huyết bị nghẹt, nhất thời ngất, may mắn, anh khí chất tốt, vài tiếng đồng hồ đã tỉnh, Hạ bảo bối cũng
cảm thấy yên tâm, vừa nghĩ tới mammy mình từng gặp dằn vặt như vậy, bé
liền trách tự trách mình không thể bảo vệ tốt Hạ Thần Hi.
"Tôi
muốn đi Marseille." Hạ bảo bối nói, căn bản bé nghĩ để chuyện bên này ổn định lại, bé và Lục Trăn cùng đi nước A, bây giờ, bé chỉ nghĩ nhìn thấy mẹ bé, biết mẹ bé bình an.
"Tốt." Lục Trăn cũng là người sảng
khoái, không có ngăn cản, cha mẹ bị thương, đứa nhỏ nào lại không lo
lắng, Lục Trăn nói, "Dù sao Lục ca ca ngươi gần đây cũng là vệ sĩ của
cậu, cậu đi đâu, tôi liền đi chỗ đó."
Cũng không thể để Hạ bảo bối xảy ra một chút sai xót, nếu không, Vân Sinh sẽ bắn chết anh.
Hạ bảo bối đem tiểu bảo cùng tiểu bối mang đi nhà cũ Đường gia, Đường lão
gần đây bận được thiên hôn địa ám, người thoáng cái già nua hơn, trước
đây Đường Thành Nam vẫn ngóng trông Đường Bạch Dạ chết, nhưng hôm nay
Đường Bạch Dạ thật đã chết rồi, cũng không thấy vị nhị thế tổ này có
động tác gì.
Trái lại tinh thần sa sút nhiều lắm .
Bọn họ cũng không biết, Đường Bạch Dạ còn sống, Hạ bảo bối cũng không nói cho bọn họ biết.
Kỳ thực, ở trong lúc họ gặp nạn, ngược lại sẽ càng đoàn kết, mặc kệ người
Đường gia có nguyện ý thừa nhận hay không, có Đường Bạch Dạ ở Đường thị, cùng không có Đường Bạch Dạ ở Đường thị, thực sự rất không giống nhau.
"Bảo bối, con cũng muốn đi, đi chỗ nào?" Đường lão hỏi, lão nhân gia thoáng
cái già hơn rất nhiều, quá khứ lãnh ngạnh cũng không thấy , thoạt nhìn
có chút cảm giác tuổi xế chiều,tâm Hạ bảo bối níu chặt.