"Chẳng lẽ suốt những năm qua, huynh đối xử tốt với muội như thế chỉ là giả vờ thôi sao? Tại sao huynh lại không giúp muội, tại sao huynh lại về phe tên Lý Long Cơ đáng ghét đó?" Nói xong, Nhã Lâm cúi đầu khóc thút thít.
Trần Cẩn Phong không chịu được cảnh Nhã Lâm khóc, chàng đau lòng ôm Nhã Lâm sát vào người mình: "Nhã Lâm, ta thật lòng với muội mà, ta cũng không về phe ai cả, trong lòng ta không có người nào quan trọng hơn muội hết.
Nhưng muội cũng nói rồi đấy, ta là nam nhân, ta phải tính chuyện thiên hạ.
Hoàng thượng bây giờ là người hồ đồ bất tài, triều chính đều nằm trong tay Vi Hoàng hậu và Võ Tam Tư.
Bọn chúng không màng đến khổ cực của nhân dân, mua quan bán chức, xem mạng người như cỏ rác.
Tầng lớp thống trị như thế sao có thể giúp cho dân thường được an hưởng thái bình đây? Vi Hoàng hậu muốn học theo Võ Hoàng lên ngôi, người duy nhất khiến bà ta kiêng dè e là chỉ có Tương vương.
Nếu như muội giết Tương vương, giết Lâm Tri vương, chẳng phải đang nối giáo cho giặc, tàn hại bách tính sao? Ta nghĩ linh hồn cha mẹ muội ở trên trời cũng không tha thứ cho muội đâu."
Khẽ dựa vào người Trần Cẩn Phong, Nhã Lâm ngẩng đầu lên, do dự đáp: "Chẳng lẽ cứ để hung thủ tự do ngoài vòng pháp luật như thế sao? Muội thấy không cam lòng."
"Hi sinh cái nhỏ vì đại cuộc, có những lúc chúng ta bắt buộc phải lựa chọn như vậy."
"Nhưng nếu như cha mẹ huynh bị Tương vương, Lâm Tri vương sát hạt, huynh cũng sẽ hi sinh cái nhỏ sao?" Lời Nhã Lâm như nhát dao chí mạng, Trần Cẩn Phong cúi đầu khẽ cười, chàng nhìn thẳng vào đôi mắt đàn tràn ngập mong chờ của Nhã Lâm: "Ta nghĩ mình sẽ làm như thế."
* * *
Ban đêm, trong phòng ngủ Lý Long Cơ.
Trần Cẩn Phong ngồi trên ghế, quan sát Lý Long Cơ đang rót đầy ly trà.
"Cẩn Phong, xem xem tay nghề của ta có tiến bộ hơn chưa?" Lý Long Cơ đưa ly trà đến chỗ chàng.
Nhấp nhẹ một ngụm, hương thơm lan tỏa trong khoang miệng, Trần Cẩn Phong cười đáp: "Lá trà không nát, hương thơm nồng nàn, chỉ mấy ngày không gặp mà tài nghệ của vương gia lại tăng thâp một bậc rồi."
Lý Long Cơ cười lớn, rồi anh đứng dậy chỉ tay về phía bức tường đằng tây: "Nhã Lâm đang ở bên cạnh, để cho muội ấy thuận tiện chăm sóc đệ nên ta đã sắp xếp như thế.
Kêu muội ấy tới đây thưởng thức trà cùng đi."
"Được, để thần đi gọi." Trần Cẩn Phong đứng dậy đi ra ngoài.
Đèn trong phòng Nhã Lâm vẫn còn sáng, Trần Cẩn Phong bước tới cửa, định đưa tay lên gõ thì nhận ra cánh cửa đang được khép hờ.
Chàng vươn tay khẽ đẩy cửa ra rồi nhìn vào bên trong.
Bên chiếc bàn cạnh đèn, Nhã Lâm đang thẫn thờ nhìn vào tay mình.
Trên bàn đặt một chiếc hộp bọc vải đỏ, trên mặt nàng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Đột nhiên nghe có tiếng người đẩy cửa, nàng vội vàng nhét món đồ trong tay vào lại hộp.
Nét mặt Nhã Lâm vô cùng hoang mang, nhưng khi nhìn rõ đó là Trần Cẩn Phong, sắc mặt nàng mới bình tĩnh lại.
"Nhã Lâm, muội sao thế, trông muội có vẻ hốt hoảng." Trần Cẩn Phong nhìn về phía chiếc hộp với ánh mắt ngờ vực.
Nhã Lâm mỉm cười rồi cất chiếc hộp đi: "Không có gì đâu, lúc cha mẹ qua đời có để lại di vật cho muội, lúc nhớ họ thì muội mang ra xem thôi."
"Ồ.
Vương gia gọi muội tới cùng thưởng trà, muội có đi không?" Trần Cẩn Phong hỏi.
Nhã Lâm do dự một lúc rồi gật đầu.
Bước vào phòng ngủ của Lý Long Cơ, sự xuất hiện của Nhã Lâm ngay lập tức khiến cả căn phòng như trở nên bừng sáng.
Nhã Lâm hành lễ với Lý Long Cơ xong thì ngồi xuống bên cạnh Trần Cẩn Phong.
"Nói ra ta nên gọi là đệ muội (*) nhỉ." Lý Long Cơ rót thêm một ly trà cho Nhã Lâm: "Chúng ta đều quen biết nhau cả, không cần khách sáo."
(*) Đệ muội: Em dâu
Nhã Lâm cười dịu dàng rồi nâng ly trà lên; "Nghe nói tay nghề pha trà của vương gia rất cao siêu, hôm nay có vinh hạnh được thưởng thức."
"Đệ muội, muội và Cẩn Phong có thể gặp lại nhau, thân là huynh trưởng, ta rất mừng cho hai người.
Chỉ tiếc là đệ ấy vẫn chưa thể lộ diện được, những ngày tháng phía sau vẫn phiền muội chăm sóc cho đệ ấy."
Dưới ánh nến, đôi mắt mơ màng càng trở nên quyến rũ, Nhã Lâm cười e thẹn: "Vương gia khách sáo tồi, có thể gặp lại Phong ca ca, có thể chăm sóc huynh ấy cả đời chính là tâm nguyện của tiểu nữ.
Tiểu nữ mừng con không kịp,