"Không sao đâu Nhã Lâm, ta không trách muội." Trần Cẩn Phong cố nặn ra nụ cười, nhưng sắc mặt trắng bệch càng khiến chàng trông yếu ớt.
"Phong ca ca, tại sao huynh lại đỡ một dao thay cho Lâm Tri vương, huynh không sợ chết sao?" Nhã Lâm đau lòng vuốt ve trán Trần Cẩn Phong, mồ hôi đã lấm tấm trên trán chàng.
"Cái chết có khiến ta sợ chứ, nhưng Lâm Tri vương là ân nhân của ta, cũng là người ta rất yêu mến, ta chấp nhận giúp ngài ấy đỡ một dao.
Quan trọng hơn cả là.." Trần Cẩn Phong nhìn sâu vào mắt Nhã Lâm: "Cô nương ngốc, nếu như ta không đỡ dao đó thì có lẽ bây giờ muội không thể ở cạnh ta được rồi.
Lâm Tri vương là người thế nào, muội nghĩ chỉ dựa vào sức mình là có thể dồn ngài ấy vào chỗ chết sao? Lúc đó muội sẽ chỉ tự làm tổn thương mình thôi.
Kể cả muội có thành công đi nữa thì chắc chắn sau đó triều đình cũng sẽ truy nã muội, muội làm sao có thể giết được Tương vương, chỉ sợ trốn cũng chẳng có chỗ trốn thôi."
"Chẳng phải huynh cũng đang trốn triều đình sao?" Nhã Lâm buồn bã hỏi.
Trần Cẩn Phong cười hiền: "Sao muội lại so với ta được, ít nhất ta còn có Lâm Tri vương và Tương vương bảo vệ, muội thì sao?"
Nhã Lâm không nói gì nữa, vẻ u sầu hiện rõ trên gương mặt tuyệt mĩ của nàng.
Ngập ngừng một chút, Trần Cẩn Phong nói tiếp: "Nhã Lâm, muội còn nhớ những chuyện lúc chúng ta còn nhỏ không?"
"Có nhớ." Nhã Lâm ngước mắt nhìn, hàng mi dài khẽ rung động.
"Vậy muội còn nhớ rừng đào trước sân nhà chúng ta không?"
"Đó là nơi hồi nhỏ chúng ta thích đến chơi."
"Đúng vậy, sau khi cha mẹ qua đời, lúc đưa linh cữu về quê ta có đi ngang qua rừng đào đó." Trần Cẩn Phong nói với vẻ rầu rĩ: "Chỉ tiếc bây giờ đã không còn nữa."
Nhã Lâm cúi đầu, một lúc sau nàng lên tiếng: "Chỉ cần có huynh thì nơi đâu cũng có hoa đào nở rộ."
Sự xúc động dâng lên trong tim Trần Cẩn Phong, chàng vươn tay nắm lấy hai bàn tay trắng nõn của Nhã Lâm: "Nhã Lâm, đợi sau khi ta bình phục vết thương, chúng ta sẽ tìm một nơi không ai biết để ẩn cư.
Chúng ta sẽ tự trồng rau, trồng lương thực, muội ở nhà may vá, còn ta sẽ trồng một rừng đào ngoài cửa.
Mỗi khi đến mùa đào nở rộ, hương thơm ngập tràn khắp phòng, chúng ta uống rượi mua vui, cùng nhau thưởng hoa, sống một cuộc đời tiêu dao tự tại, có được không?"
Nhã Lâm ngước mắt nhìn Trần Cẩn Phong, nàng mỉm cười khẽ gật đầu.
Đột nhiên bức tường phía tây trong mật thật có tiếng động, hai người cùng nhìn về phía đó, thấy một nam tử mày kiếm mắt sáng bước vào.
Người đó nhìn Nhã Lâm một cách đầy ẩn ý rồi quay sang nói với Trần Cẩn Phong: "Cẩn Phong, đệ đã đỡ hơn chưa?"
Trần Cẩn Phong gật đầu đáp: "Vương gia, Nhã Lâm còn nhỏ tuổi, nhất thời hồ đồ, niệm tình muội ấy mất đi người thân, xin ngài hãy tha cho muội ấy lần này."
Lý Long Cơ thở dài một cái: "Đệ đã mở lời thì sao ta không đồng ý được, đệ cứ nghỉ ngơi đi, chuyện của Nhã Lâm ta sẽ không tính toán, chỉ hi vọng muội ấy biết tự lo liệu."
"Tạ ơn vương gia." Trần Cẩn Phong chuyển chủ đề: "Sau khi trị thương xong, thần và Nhã Lâm sẽ rời khỏi đây, chúng thần đã bàn bạc xong rồi."
"Đệ định rời đi sao?" Lý Long Cơ rất ngạc nhiên: "Ta đang có việc cần bàn bạc với đệ, đệ lại tặng ta một bất ngờ đấy."
"Vương gia, hai người chúng thần ở lại đây cũng không phải ý hay, dù sao thì thần cũng là tội pham đang trốn truy nã, nếu như không may để lộ chuyện này ra ngoài, e là sẽ gây bất lợi cho vương gia.
Vậy nên thần và Nhã Lâm muốn đến một nơi không ai biết, sống một cuộc đời an yên, không màng đến chuyện đời nữa."
Nghe vậy, Lý Long Cơ chỉ biết thở dài: "Nói vậy, hai người đã quyết định rồi?"
"Vâng."
"Vậy nếu bản vương có việc cần đệ giúp, đệ sẽ giúp bản vương chứ?"
"Vương gia có việc, thần sẽ không chối từ."
"Được, vừa hay bản vương đang có việc, nếu như đệ muốn ẩn cư thì cứ đợi xong chuyện này đã, được không?"
"Vương gia có chuyện gì ạ?" Trần Cẩn Phong thấy dáng vẻ của vương gia, thầm đoán đây là việc quan trọng.
"Đệ biết lúc đệ ở Quý Châu, trong triều đã xảy ra chuyện gì không?" Lý Long Cơ nghiêm túc kể: "Hoàng thượng băng hà rồi."
"Cái gì?" Trần Cẩn Phong vô cùng