Khi đó, Nhan Tiểu Ngư vừa vào trường cảnh sát không lâu, Giang Phàm là tổ trưởng huấn luyện viên cảnh sát thực tập, anh từ trước đến nay luôn huấn luyện nghiêm khắc, nhưng lại có một cô gái cho đến bây giờ trên mặt vẫn luôn nơ nụ cười đứng giữa đội ngũ huấn luyện, dù động tác mệt mỏi đi nữa cũng cười một tiếng cho qua, khắc sâu vào kí ức của anh.
Mới đầu quen Nhan Tiểu Ngư, Giang Phàm chỉ thấy diện mạo của cô xinh đẹp trẻ trung, cũng cho là đây là một cô gái ngốc ngếch, ưu điểm đó là lúc nào cũng rộng rãi, hành động và tinh thần so với người bình thường có chí tiến thủ và mạnh mẽ hơn mà thôi.
Nhưng sau này chung đụng, anh ta mới biết, cô gái này có quá nhiều ưu điểm, thiện lương nhiệt tình, lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui, có thể chịu được khổ cực, nhân nại, là cô gái bình thường không có gì cứng cỏi, nhưng cũng chỉ có ở chung lâu mới nhìn thấu tài năng, bản chất ---Nhan Tiểu Ngư thích che giấu sự thông mình của mình, tình nguyện làm một cô gái ngốc giản dị bình thường mà không cần theo những lý tưởng vĩ đại.
Nếu như một người vừa mới quen biết có thể nhìn thấu toàn bộ Tiểu Ngư, biết bản chất của cô thông minh, Giang Phàm sẽ thật sự bội phục người này, bởi vì, để hiểu được Nhan Tiểu Ngư, anh ta ở trong cơ quan tìm hiểu tròn mười năm! "Thủ lĩnh, đi thôi!"Giọng nói Nhan Tiểu Ngư vang lên, kéo thần trí