Tiểu Ngư và Giang Phàm cùng nhau đến trước trường đại học D, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Nhan Duy An đợi trước cửa, liền vẫy tay với cô ấy, "Duy An, ở đây.
"Nhan Duy An đứng trước cửa lập tức nghe thấy, cười dịu dàng, vững vàng bước đến.
Nhan Duy An là em gái của Nhan Tiểu Ngư, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng năm năm qua đã sớm xem nhau là người thân, tuy nói tính cách khác Nhan Tiểu Ngư một trời một vực, nhưng tình cảm chị em rất thân thiết.
"Duy An!" Tiểu Ngư ôm cổ Nhan Duy AN vừa lên xe, cọ cọ trên người cô ấy, "EM gái, chị vô cùng nhớ em a! , di, đứng ôm như vậy sao lại thấy không dễ chịu a, có phải em gầy đi hay không a, để chị ôm một cái xem trọng lượng! ""Chị, đừng làm rộn, anh Giang còn ở đây.
"Nhan Duy Nhan nhìn Tiểu Ngư trong lòng, không có cách nào khuyên được, chỉ có thể nhìn Giang Phàm cười cười.
Giang Phàm nhìn hai chị em thân mật thì bật cười, khởi động xe.
Nếu như nói bạn nhỏ Tiểu Ngư suốt ngày chạy nhảy thì Nhan Duy an là một con sông chảy xuôi phẳng lặng.
Khuôn mặt và tướng mạo của Nhan Tiểu Ngư nhìn một lần thì không thể quên, xinh đẹp, phấn chấn linh động, đôi mắt sáng có thể khiến cho đám trai trẻ ngất ngây.
Mà Nhan