"Cục trưởng Giang nói rất đúng.
"Nam Cung Thấu gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Nhan Tiểu Ngư, "Nhưng mà chuyện này nghĩ lại là thói quen của tôi đi, chuyện đầu tư, cần phải suy tính.
"Nhan Tiểu Ngư bị anh ta nhìn chằm chằm, cả người nổi lên tầng da gà vội vàng tránh đi.
Trong lòng thầm run rẩy, 50 vạn a 50 vạn, muốn bán mấy mình mới có đủ 50 vạn! "Điều này hiển nhiên.
" Cục Trưởng Giang nghe vậy, cười, "Nhưng thật ra, Nam Cung thiếu gia tuổi còn trẻ lại có được phần gan dạ sáng suốt này, quả thực hiếm thấy, trùng hợp con trai tôi cũng vừa về, chuẩn bị ăn cơm, thuận tiện,hôm nay Nam Cung thiếu gia ở lại tệ xá ăn cơm được không?"Ông ta hiểu tính tình của Nam Cung Thấu, những trường hợp này phần lớn đến không ở lại, chỉ nói vài câu liền đi.
Nhưng lần này ánh nhìn của anh gần như găm chặt Tiểu Ngư, khóe miệng cười, "Thịnh tình không thể từ chối, nếu đã như vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.
"Nhan Tiểu Ngư vừa nghe, ngẩng đầu lên, liền thấy thiếu gia này đã đứng vững trước mặt mình, đôi mày nhướn lên, môi khẽ cười.
Lúc này mà ở lại, có phải chuẩn bị đòi tiền nợ hay không?Mặc dù Thấu thiếu gia đã nói bốn chữ không nhớ món nợ, cô cũng đã kịp thời ghi âm lại chứng cứ trong thời gian ngắn ngủi.
Nhưng người hắc đạo nào có thể nói thật?Còn có máy ghi âm kia, có thể mang đến họa sát thân cho người Nhan gia, cho cô không?Có thể khiến cho cô từ đó bỏ mạng nơi chân trời không?Có thể hay không! Hiển nhiên Bạn học Nhan cảnh giác với hắc đạo quá nhiều,