Nhan Tiểu Ngư trời sinh không phải là người thích nhận ân huệ, vội vàng khoát tay, "KHông cần đâu, tôi tự bắt xe buýt đi, thời gian vẫn còn, đi đường chỉ mất ba mươi phút!.
"Ông tài xế khoát tay, đỡ mặt bả vai hơi sụp, mặt buồn bã như sắp rơi lệ "Nhan tiểu thư, cô không hài lòng với tôi sao!.
Đổng Sự Trưởng phu nhân khó có khi đồng ý cho tôi đã về hưu còn có thể đi đón Nhan tiểu thư để làm việc nuôi gia đình, một nhà già trẻ còn kêu than đợi tôi về nuôi sống.
Mà tôi lại! lại! khiến cho Nhan tiểu thư thất vọng! "Nói xong mặt buồn phiền đi đến hồ nước sâu ở quảng trường, "Tôi đã già lại còn vô dụng như vậy, không bằng biến mất còn hơn, không bằng chết đi còn hơn! "Nhan Tiểu Ngư bị tình cảnh như vậy làm cho hoảng hồn, vội vàng kéo ông tài xế lại, sợ hãi nói, "Lão sư phụ, đừng đừng, ngài ngàn vạn lần đừng coi thường mạng sống của mình, ai ông xem cháu đã sắp bị trễ, không bằng ông lái xe đưa cháu đi được chứ! ""Nhan tiểu thư, về sau gọi tôi là chú An là được rồi, trong xe có hợp đồng làm việc, sau khi kí hợp đồng xong, tôi liền đưa cô đến đồn cảnh sát," Vẻ mặt lập tức bình thường lại, cung kính ra dấu tay, giọng điệu chuyên nghiệp, "Xin