"Chú An, tại sao tôi chưa từng thấy vợ của chú thế?" Tiểu Ngư nổi lên hứng thú, nằm ở trước bàn hỏi, "Con của An thúc đang ở thành phố D sao, là đang học đại học, hay là đã đi làm rồi?"Đứa con! Tay phải chú An bất ngờ nắm lại, siết chặt, hồi lâu mới buông ra.
An Ngôn nhíu nhíu mi, vô lực cười một tiếng, cũng không nói gì.
Sau đó đứng dậy, yên lặng thu dọn đồ đạc, một mình trở về phòng, chỉ để lại cho Tiểu Ngư một bóng lưng hiu quạnh.
Tiểu Ngư nhìn chú An rời đi, không khỏi kinh ngạc mấy phần, cuối cùng cô bừng tỉnh bụm miệng lại, mặt đầy hối hận.
Mỗi một bóng lưng cô đơn đều có câu chuyện bi thương mà không ai biết.
Chẳng lẽ, vợ của chú An đã mất rồi, do mình nhắc tới mới gợi lên chuyện thương tâm nên chú An không nói một lời mà trở về phòng?Ôi trời, gần đây cô thật là càng ngày càng không nhạy cảm, càng ngày càng không biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện.
**********Nước Bạch Nguyệt.
Nữ vương bệ hạ Bạch Khuynh Thành mặc quần áo lộng lẫy đang ngắm hoa, chợt nhảy mũi mạnh một cái ra ngoài, đánh bay mấy bông hoa hồ điệp trong khóm hoa phía đối diện! "Bệ hạ, có phải sáng nay bị nhiễm gió lạnh nên bị cảm rồi hay không?" Hầu nữ vội vàng đắp them mền cho Bạch nữ vương, vội vàng nói, "Nô tỳ lập tức đi tìm bác sĩ hoàng gia đến cho bệ hạ.
"Dứt lời, hầu nữ vội vã đi gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện hoàng gia.
Bạch Khuynh Thành thở