Cuộc sống không có Nam Cung Thấu ở đây chính là khoảng thời gian Nhan Tiểu Ngư trải qua hạnh phúc nhất.
Mọi việc chú An đều xử lý ổn thỏa, chú ấy rất biết cách chăm sóc Tiểu Ngư thoải mái, còn Hạ Lãng mặc dù thích quậy một chút nhưng bởi vì tuổi tác gần nhau nên có rất nhiều đề tài chung với Tiểu Ngư.
Chẳng qua là khi Hạ Lãng ôm đàn ghi ta biểu diễn với cô kỹ năng chơi nhạc rock điêu luyện sắc sảo của mình thì Tiểu Ngư bị tiếng gào thét kinh thiên động địa của Hạ Lãng làm cho cô giận sôi máu, bảy hồn mất sáu phách, tốt hơn là nên tránh đi.
Mà khi Tiểu Ngư đang suy nghĩ có nên từ chức rời khỏi biệt thự này hay không thì chú An cầm hai chồng phong thư thật dầy đi tới, nụ cười khả ái nói: "Nhan tiểu thư, đây là kết toán đích tiền lương mấy ngày nay của cô.
"Tiểu Ngư nhận lấy phong thư, sau đó mở ra nhìn một xấp thật dầy in hình cái đầu màu đỏ của chủ tịch Mao, lặng lẽ, một ý niệm từ chức cũng lập tức tan thành mây khói mà biến mất——Không phải cô yêu tiền mà là số lượng quá lớn, nếu như tích góp từ lúc này thì không tới nửa tháng sau cô sẽ có thể trả hết tất cả món nợ mình thiếu Nam Cung gia.
Hơn nữa một năm học phí đại học của Duy An, tiền phí mướn phòng một năm của mình, tiền sinh hoạt của ông và tiền dưỡng lão, tất cả đều được giải quyết! Sau khi Tiểu Ngư ngửa đầu cảm ơn chú An, liền cao hứng cầm tiền trở về phòng.
An Ngôn nhìn bóng lưng cô rời đi, ngẩng đầu liếc nhìn căn phòng gắn đầy camera giám sát được ẩn giấu khắp nơi thì không nén được mà lắc đầu một cái, thầm nghĩ, Thấu thiếu gia của bọn họ đối với con cá nhỏ này đúng là vô cùng để ý.
********Nước Đức.
Cả người âu phục và kính đen bao gồm Thấu thiếu gia và quân đội thương lượng xử lý xong liền lên xe trở về biệt thự riêng của Nam Cung gia ở nước Đức, bước