Khi những tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau khi toàn bộ những người còn lại thức thời tự sát, Nam Cung Thấu mới đứng dậy, châm rãi đi đến trước mặt Nhan Tiểu Ngư đang bị trói, bình tĩnh, nhìn cô.
Ánh mắt kia, vô cùng lạnh.
Nhan Tiểu Ngư rụt người vào trong thảm lông, ánh mắt hình cầu có chút vô tội, lúc anh duỗi tay ra, trực giác đầu tiên chính là người này muốn làm thịt cô.
Nhưng cô lại đánh giá sai người đàn ông này rồi…Nam Cung Thấu chỉ là tháo còng tay cho cô, cỏi áo khoác trên người, ném ở trên vai cô.
Sau đó thấy áo tây trang rộng rãi che cảnh xuân hơi lộ ra trên người cô, mới xoay chân, chẳng nói câu nào thì người mặc đồ đen vây quanh, rồi rời đi.
Nhan Tiểu Ngư nhìn bóng lưng anh, sững sờ không nói lời nào.
Đến khi bồn cầu dưới thân loảng xoảng một tiếng bị bể, cô mới vung đầu, giật mình nảy người lên, mặc áo khoác của anh, điên cuồng chạy ra ngoài…Tuy cô rất muốn bỏ áo khoác ra, kiên trì thi hành chức trách của cảnh sat nhân dân, duy trì ý nghĩ sống sót ở trong đầu khi nghĩ tới phần tử xã hội đen khủng bố và một hồi đấu súng liều chết mãnh liệt kia…Nhưng đơn thuần.
Nhưng đơn thuần đây là bom, nổ chết người, vậy nhưng mà không đền mạng________________________“Thủ lĩnh…!”Nơi xa xa, Nhan Tiểu Ngư nhìn đến Giang Phàm mặc thường phục ở trước cửa đang tìm kiếm chính mình, giống như là nhìn thấy cha mẹ ruột đưa tay qua vẫy, “Thủ lĩnh, thủ lĩnh, em ở chỗ này, ở đây…”Toàn bộ nhân viên đã an toàn rút khỏi, chuyên gia phá gỡ đạn cũng đã đến, dỡ bỏ phần lớn bom, anh vẫn canh giữ ở chỗ nguy hiểm nhất chưa phá gỡ, lại nhìn thấy cô bọc áo khoác của đàn ông đi ra, trong lòng không khỏi căng thẳng, tiến lên đón cô, cầm lấy cánh tay của cô nói:“Tiểu Ngư, không có việc gì, đừng sợ, có anh ở đây!”“Thủ lĩnh, chạy mau! Rõ ràng đây