Mẹ Của Nam Chính Ngược Văn

Chương 11


trước sau

Editor: Hemaniko

Đợi đến khi Tống Kiêu Kiêu điều chỉnh tốt góc độ đồng hồ, trong màn ảnh lộ ra bộ đồ trang nhã cô mặc trên người.

Tuổi của Tống Kiêu Kiêu vẫn còn rất trẻ, hôm nay lại mặc bộ đồ tươi sáng như vậy, cả người nhìn trẻ ra vài tuổi.

Lúc Tống Kiêu Kiêu mang An An đi mua đồ, nhân viên cửa hàng đều khen cô đi với An An nhìn như hai chị em. Lời nói tuy là cố ý lấy lòng, nhưng Tống Kiêu Kiêu không phủ nhận lời nói vào tai rất dễ nghe.

Tấn Sóc Ngôn: "Hai người đang ở chỗ nào?"

Nghe vậy Tống Kiêu Kiêu theo bản năng nhìn xung quanh, sau đó liền nói: "Chúng tôi đang ở tầng 6."

Tầng 6 là khu vui chơi dành cho thiếu nhi, lúc này Tống Kiêu Kiêu cùng An An đang đứng ở bên ngoài khu vui chơi.

Xung quanh có rất nhiều ba mẹ mang con tới đây chơi, Tống Kiêu Kiêu sau khi mua xong quần áo, liền suy nghĩ đem An An tới tầng 6 vui chơi một lúc.

An An chưa bao giờ tới nơi này, cho nên bé rất tò mò với thế giới mới lạ này.

Bé tuy từ nhỏ đã hiểu chuyện, nhưng trong lòng vẫn là một đứa bé mới ba tuổi.

Bé rất muốn tới kia chơi, nhưng trong lòng lại lo lắng mình quá ham chơi làm mẹ ghét bỏ, cho nên vẫn luôn do dự.

Nhưng mà bé không nói gì, mà mẹ lại siêu cấp lợi hại, nhìn thấu suy nghĩ của bé.

Tấn Sóc Ngôn cũng ích tới trung tâm thương mại, thứ nhất là ở đây quá ồn ào, mà hắn lại không thích nơi náo nhiệt, thứ hai là vì công việc của hắn luôn bận rộn.

Bình thường hắn muốn mua đồ hoặc quần áo, là bí thư giúp hắn mua hoặc đặt trên mạng.

Lúc này Tấn Sóc Ngôn mang một thân áo vest giày da, vẻ mặt nghiêm túc bước vào trung tâm thương mại, lập tức hấp dẫn ánh mắt vô số người.

Xung quanh đều là người mặc đồ thoải mái đi dạo phố, rất ít người mặc đồ tinh anh thương trường giống hắn.

Hơn nữa cả người Tấn Sóc Ngôn toản ra khí thế cường đại, vừa thấy liền biết không phải nam nhân hay đi dạo phố, cho nên rất nhiều người để ý tới hắn.

Thời điểm Tấn Sóc Ngôn đi ra khỏi thang máy, có chút hối hận vì suy nghĩ hồi nãy. Hắn đang suy nghĩ có nên về hay không, thì đã thấy An An cùng Tống Kiêu Kiêu đứng không xa chờ hắn. Bộ dáng bởi vì nghe hắn tới, một lớn một nhỏ cố ý tới chỗ đối diện thang máy chờ hắn.

Lúc An An vừa nhìn thấy hắn, đôi mắt to tròn lấp lánh để lộ ra sự vui vẻ.

Mà đứng bên cạnh An An, Tống Kiêu Kiêu mặc dù không để lộ ý cười nhưng khóe môi như đang nhếch lên.

Trong nháy mắt, trong lòng Tấn Sóc Ngôn vụt ra cảm giác không nói rõ. Hắn tăng tốc độ lên chút, sau đó nhìn thấy kem An An đang ăn một nửa trong tay An An thì hắn khẽ nhíu mày.

Hắn biết An An là đứa trẻ nhạy cảm, cho nên dám trước mặt hắn nói gì. Tấn Sóc Ngôn chỉ có thể mang ánh mắt hơi bất mãn nhìn Tống Kiêu Kiêu một chút.

Đứa bé giống như An An, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt cùng kem. Bởi vì kem ăn nhiều sẽ sâu răng, hơn nữa không tố đối với đứa trẻ gầy yếu như An An.

Tống Kiêu Kiêu vẻ mặt khó hiểu nhìn Tấn Sóc Ngôn một chút, người này không phải mới tốt sao? Như thế nào lại không vui trừng cô?

Đều nói tâm nữ nhân như mò kim đáy biển, nhưng lúc này Tống Kiêu Kiêu lại cảm thấy, tâm Tấn Sóc Ngôn mới là mò kim đáy biển.

Chung quy Tống Kiêu Kiêu không phải là mẹ thật sự, bên trong cô mới chỉ là cô sinh viên mới tốt nghiệp, ngày thường đều đem mình xem là con nít. Tự nhiên biến thành một bà mẹ, còn đưa cho cô một đứa bé ba tuổi, có thời điểm cô khó tránh khỏi chu toàn.

Sau đó Tống Kiêu Kiêu mang An An dạo quanh tầng 6, chỉ có duy nhất Tấn Sóc Ngôn là nam nhân trưởng thành ở đây, nên Tống Kiêu Kiêu mặc kệ ánh mắt oán giận của hắn, bắt hắn xách đồ.

Cô vốn đang kiềm chế du͙ƈ vọиɠ mua sắm của mình, bởi vì đang dắt theo một đứa nhỏ xách đồ không tiện. Tấn Sóc Ngôn xuất hiện, sức lao động miễn phí tới cô ngu mới không dùng.

Tấn tổng lần đầu tiên tự mình chọn đồ chơi cho con, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa các kệ đồ chơi, tay cầm món này chốc lát lại cầm món kia. Thật ra An An có rất nhiều đồ chơi nhưng đó điều là Tấn Sóc Ngôn sai người đi mua.

Trong tài khoản nguyên chủ có không ít tiền, đại đa

số là kim chủ Tấn Sóc Ngôn đưa cho. Tống Kiêu Kiêu sài tiền của nguyên chủ trong lòng không hề thấy áy náy, đây là mua cho An An, mẹ sài tiền cho con thì áy náy gì?

Hơn nữa nguyên chủ mua cho mình rất nhiều đồ, chưa từng suy nghĩ tới mua một cái gì cho An An cả. Thời điểm Tống Kiêu Kiêu tiêu tiền trong lòng nghĩ: Coi như cô thay nguyên chủ bồi thường con trai đi.

Tấn Sóc Ngôn nhìn đống túi đồ chơi lớn nhỏ, một lần nữa thấy được bộ mặt khác của cô.

Hắn chưa bao giờ thấy Tống Kiêu Kiêu đối xử với con nít, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra. Nhìn bộ dáng tay cầm đồ chơi xe chỉ An An cách chơi.

Tấn Sóc Ngôn nhịn không được bắt đầu hoài nghi, Tống Kiêu Kiêu lúc trước cùng Tống Kiêu Kiêu hiện nay, cái nào mới là tính cách vốn có của cô?

Hay cả hai đều không phải?

Bởi vì Tống Kiêu Kiêu mua nhiều, cửa hàng liền cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi miễn phí.

Tấn Sóc Ngôn vậy mà thoát kiếp nạn xách đồ, tại thời điểm trả tiền là hắn trả.

Tống Kiêu Kiêu có chút ngoài ý muốn nhìn Tấn Sóc Ngôn, hắn cũng miễn cưỡng nhìn cô một chút: " tôi chi tiền cho con trai của mình"

Tống Kiêu Kiêu hiểu ý tứ của hắn, hắn là tiêu tiền cho con trai, chứ không phải thân sĩ tiết kiệm tiền của cô.

Tuy rằng Tấn Sóc Ngôn nói như vậy, Tống Kiêu Kiêu lại nhịn không được cảm thán, nam nhân không chút do dự mà quẹt thẻ rất đẹp trai nha.

Sau khi một nhà ba người vào khu vui chơi, bởi vì bố trí trong trung tâm thương mại nên không phải là lớn.

Nhưng đối với đứa trẻ chưa bao giờ tiếp xúc An An mà nói, thì đây là một chuyện vô cùng vui vẻ.

Bé bước đôi chân ngắn, tay cầm chặt Tống Kiêu Kiêu đi vào trong, nhìn thấy bạn khác chơi liền không nhịn được dừng lại xem. Nhưng lúc Tống Kiêu Kiêu hỏi bé có muốn chơi thử không? Bé lại nhanh chóng lắc đầu không muốn.

Cuối cùng Tấn Sóc Ngôn ôm bé chơi cầu trượt, lá gan của An An mới bắt đầu lớn lên.

Sau này bé còn thử chơi gắp thú bằng người nữa, chính là trò người lớn điều khiển cần treo sao cho con nít đang treo lơ lửng trên không trung bắt được.

Một nhà ba người chưa bao giờ chơi qua trò này, bộ dáng khí thế quyết tâm ngăn chặn giặc chọc cười người qua đường.

Bởi vì Tấn Sóc Ngôn không chơi trò này, cộng thêm việc An An có chút khẩn trương. Vừa bắt đầu không bắt được cái gì, lúc sau mới nắm kĩ bí quyết.

An An cầm lên được một chú heo con nhỏ màu hồng nhạt, trò chơi còn chưa hết bé đã đi ra khỏi ao trò chơi.

Tấn Sóc Ngôn lo lắng An An chưa bao giờ ra ngoài chơi bao giờ, đột nhiên chơi lâu như vậy sẽ kích động, đối với thân thể yếu đuối tạo thành gánh nặng, cho nên khi bé bắt được một chú heo liền kết thúc trò chơi.

Thời điểm nghe nói phải trở về, đáy mắt An An tràn đầy thất vọng. Bé vẫn còn chưa chơi đủ, nhưng vì là bé ngoan nên An An vẫn là gật đầu nhẹ.

Tấn Sóc Ngôn nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của bé, nhịn không được mà đau lòng. Hắn cam đoan nói: "Đợi ba ba nghỉ, nhất định dẫn con đi khu vui chơi lớn"

Được ba ba hứa hẹn, An An lúc này mới theo ba mẹ ra khỏi khu vui chơi.

-----

he: Mình tiêm xong không mệt quá trời quá đất nên tùy hứng dừng truyện. Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu nha.

hai chương của mình là một chương truyện của tác giả nên ngày nào mình cũng sẽ ra nha.

Dự đoán là thế nhưng không biết gắng nỗi không nữa ^^. Mà mình dịch truyện mục đích đọc thuần việt hơn mà. Mong mọi người ủng hộ mình hơn :3


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện