Editor: hemaniko
Vào lúc ban đêm An An vô cùng hưng phấn, cơm chiều liền ăn nhiều hơn, đến lúc đi ngủ đột nhiên đau bụng, Tống Kiêu Kiêu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch chạy tới thư phòng gọi Tấn Sóc Ngôn.
Tấn Sóc Ngôn hiển nhiên cũng bị dọa sợ, nghĩ đến lúc chiều An An ăn kem, nhịn không được mà u oán nhìn Tống Kiêu Kiêu.
Tống Kiêu Kiêu bị nhìn cảm thấy chột dạ, cô bất giác mới nhớ, bụng của con nít yếu hơn người lớn nhiều.
Nhưng cô chưa từng làm mẹ, suy nghĩ đối với con nít cũng không kỹ càng. Nay suy nghĩ rõ ràng, mới hiểu được mình quá vô ý rồi.
Mười phút sau bác sĩ Trần tới, hắn là bạn học của Tấn Sóc Ngôn thời phổ thông, ở cùng một khu nhà với Tấn Sóc Ngôn.
Lúc trước Tấn Sóc Ngôn muốn thuê một bác sĩ tại gia, đúng lúc gặp được vị bạn học cũ này, sau này hắn liền trở thành bác sĩ riêng của An An.
Bác sĩ Trần kiểm tra đơn giản cho An An, sau đó nói với Tấn Sóc Ngôn và Tống Kiêu Kiêu. "Bé không có chuyện gì, chính là bụng đang lạnh lại ăn nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ dạ dày thôi."
Nghe được lời này của bác sĩ Trần, hai người lúc này mới thả lỏng, thở nhẹ một hơi.
Bác sĩ Trần lấy thuốc cho An An nuốt xuống.
Không lâu sau, sắc mặt An An nằm ở trên giường tốt hơn nhiều, bé sốt ruột nhìn ba mẹ thì thào nói: : "Con không có chuyện gì, ba mẹ đừng lo lắng"
Lúc nói bé còn giơ tay ra gồng lên chứng minh mình khỏe, đáng tiếc cánh tay nhỏ bé của bé quá gầy, làm động tác này phá lệ chọc người khác đau lòng.
Tống Kiêu Kiêu nhìn khuôn mặt tái nhợt của bé, nhất thời trong lòng đau buốt.
Cô nhớ tới khi còn nhỏ thời điểm mình bị bệnh, lúc ba mẹ canh chừng mình, trong lòng cô thấy vô cùng an tâm. Lúc ấy cô đã nghĩ mình luôn bệnh thì tốt rồi, ba mẹ sẽ luôn canh chừng, lo lắng cho cô.
Tấn Sóc Ngôn tiễn bác sĩ Trần đi, lúc quay lại đã nhìn thấy Tống Kiêu Kiêu ghé vào bên giường nhỏ nhẹ nói cùng An An.
Cô xõa mái tóc còn ẩm ướt, mặc một bộ váy ngủ thiếu nữ trắng tinh. Thời điểm