Ánh trăng mờ ảo hắt những tia sáng yếu ớt xuống Bungle Bungle.
Những ngọn núi đá cao khoảng 30-40 mét nằm san sát nhau như đang cố chứng minh sự tồn tại của mình bằng cách gây áp lực cho người xem. Những sọc ngang màu tím ánh đỏ và xanh đen đan xen. Khung cảnh thần bí gần như đêm nào cũng xuất hiện trước mắt ấy khiến Fujiki cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả.
Dường như đường nét và màu sắc của núi đá hôm nay trông rõ rệt, sống động hơn mọi ngày. Có lẽ vì hôm nay họ không đốt lửa để tránh bị nhóm Naramoto phát hiện. Hoặc là, bởi tính mạng đang bị đe dọa nên cả năm giác quan của anh đã trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Đây phải chăng là bản năng sinh tồn của động vật? Hay nó giống như hiện tượng hồi quang phản chiếu của con người trước khi giã biệt với thế giới này?
- Ai! - Fujiki thì thào bằng giọng trầm thấp, nghe như gió thoảng qua tai.
- Cái gì?
Lúc này Ai đang ngồi bó gối như đêm đầu tiên hai người gặp nhau. Cô nói trong khi vẫn đang vùi mặt vào gối nên giọng nghe nghèn nghẹn.
- Cô từng kể là hồi cấp ba, cô bị nghiện thuốc đúng không?
-... Methamphetamine.
- Ờ ờ, đúng là nó đó - Fujiki cố ý nói với giọng bỡn cợt nhưng Ai không phản ứng lại với thái độ của anh - Sau đó cô không chịu cho tôi biết làm thế nào mà cô cai nghiện được.
Ai vẫn cúi gằm, trông hệt như một đứa trẻ đang khóc khi bị mắng.
- Giờ cô kể nốt đoạn sau được không?
- Lý do?
- Vì nếu không thì biết đâu sau này tôi chẳng còn cơ hội nào để nghe nữa.
-... Nghe rồi cũng có ích gì đâu.
- Nhưng tôi muốn biết.
- Tại sao?
- Tôi muốn biết thêm về cô, cái gì cũng được...
Cuối cùng Ai cũng ngẩng mặt lên. Đôi mắt phản chiếu ánh trăng khiến Fujiki liên tưởng đến mắt mèo.
- Anh đang lấy cớ để thuyết phục tôi?
-... Cô muốn nghĩ thế cũng được - Fujiki lẩm bẩm.
- Gì vậy? Nghe như trả lời cho có lệ ấy! Chẳng lẽ anh nghĩ là có loại phụ nữ sẽ bị chinh phục bởi cái kiểu tán tỉnh mà còn chừa lại đường lui đấy hả?
- Tính tôi sinh ra đã thế rồi mà, chịu thôi.
- Tính cách thích hợp với sinh tồn hơn yêu đương?
- Tín điều của tôi là thà sống quỵ lụy còn hơn chết vinh quang.
Ai bật cười.
- Giống như Ieyasu?
Tokugawa Ieyasu (1543-1616) là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Nhật Bản. Ông là người sáng lập và cũng là vị Shogun đầu tiên của Mạc phủ Tokugawa, nắm quyền từ sau trận Sekigahara năm 1600 cho đến Minh Trị Duy Tân năm 1868.
- Ít ra vẫn sống thọ hơn Nobunaga yếu đuối nhiều.
Oda Nobunaga (1534 -1582) là một Daimyo trong thời kỳ Chiến Quốc của lịch sử Nhật Bản. Ông là người có công rất lớn trong việc thống nhất Nhật Bản, chấm dứt thời kỳ chiến loạn kéo dài trên khắp cả nước.
- Việc trở thành dân vô gia cư cũng bởi tính anh như thế à?
Fujiki như bị chạm vào chỗ đau, im lặng. Ai nhận ra mình đã lỡ lời.
-... Xin lỗi anh.
- Có gì mà phải xin lỗi. cô nói đúng mà.
- Không. Nhờ có anh nên tôi mới sống được đến tận bây giờ.
- Nhưng tình huống hiện tại của chúng ta còn thảm hại hơn một kẻ vô gia cư.
Ai mỉm cười, lắc đầu:
- Này... Nếu hai ta đều có thể sống sót ra khỏi chỗ này...
- Ừ?
- Anh có chịu gặp lại tôi ở Tokyo không?
- Tất nhiên là có. Lúc đó, chúng ta sẽ cùng nâng cốc chúc mừng trong một nhà hàng sang trọng.
- Chỉ ăn mừng thôi á?
- Ờ thì... sao mà chẳng được.
Ai mím môi cười nhìn Fujiki đang lúng túng. Một lúc sau, cô nói:
- Này, trời hơi lạnh nhỉ?
- Lạnh? Tuy không nhóm lửa nhưng tôi thấy có lạnh lắm đâu...
- Tôi ngồi cạnh anh cho ấm nhé?
Không đợi Fujiki trả lời, Ai đã đứng dậy đi đến, ngồi dựa sát vào vai anh. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hơi thở của cô qua da thịt, tim Fujiki đập loạn cả lên.
- Anh Fujiki. Thực ra, chắc anh không thích loại phụ nữ giống như tôi đúng không?
- Làm gì có chuyện đó. Sao cô lại nghĩ thế?
- Thì cao quá khổ, đeo máy trợ thính, vẽ truyện kɦıêυ ɖâʍ, lại còn từng bị nghiện thuốc ở cấp độ nặng nữa.
- Mấy chuyện ấy có quan trọng lắm đâu? Cô vẫn đang cố gắng hết sức để sống đấy thôi. Còn tôi, tôi chưa bao giờ nghiêm túc làm bất cứ việc gì cả. Chỉ là một thằng thất bại... - Fujiki tự mỉa.
- Không phải vậy. Chẳng qua vì anh quá xui xẻo thôi. Chắc chắn từ giờ trở đi, mọi chuyện sẽ khác mà. Kể cả trò chơi này, nhất định anh cũng là người chiến thắng.
-... Hai chúng ta đều sẽ thắng.
Thay cho lời đáp, Ai vòng tay qua cổ Fujiki, đặt môi mình lên môi anh.
Fujiki kéo cô vào lòng, hôn ngấu nghiến và cảm nhận cô đang đáp lại anh bằng sự nồng nhiệt không kém. Anh chưa từng có cảm giác thế này khi hôn Kyoko.
Dù đang đắm chìm trong nụ hôn với Ai, một góc nào đó trong não Fujiki vẫn tỉnh táo mà suy nghĩ. Nếu không phải trong tình huống này thì có lẽ mối quan hệ của anh và cô đã chẳng phát triển đến mức như thế. Có lẽ vì ai cũng cảm nhận được cái chết đang đến gần, chẳng còn gì đảm bảo được rằng ngày mai sẽ đến với họ nữa, thế nên nếu không cháy hết mình trong giờ phút này thì e rằng sẽ không có cơ hội nào khác chăng? Hay họ chỉ đang tìm cớ để trốn chạy khỏi sự sợ hãi?
Cuối cùng cả hai cũng tách nhau ra. Ai thở hổn hển. Ánh trăng soi rọi khuôn mặt ửng đỏ của cô.
- Anh này...
Không cần nói gì thêm nữa. Fujiki đè Ai xuống...
Tay anh nhẹ nhàng xoa bóp ngực cô rồi ngậm lấy nó. Ai rên lên một tiếng, rồi dường như cảm thấy xấu hổ, cô cắn ngón trỏ để ngăn mình phát ra tiếng.
Trong suốt quá trình, Ai rụt rè hẳn chứ không chủ động như ngày thường, tuy vậy, cô vẫn đáp lại từng mơn trớn của anh. Chỉ khi anh định chạm vào tai trái đang đeo máy trợ thính, cô mới sầm mặt vẻ khó chịu, lấy tay đè xuống. Có vẻ như Ai bị ám ảnh nặng về cái tai đó.
Cô cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng động, chẳng biết vì xấu hổ hay đang cảnh giác.
Thấy thế, Fujiki không kìm được mà chua chát nghĩ, rốt cuộc bọn họ có nên làm chuyện như vậy vào lúc này không? Dù là loài động vật nào đi nữa, làʍ ŧìиɦ cũng là thời điểm thiếu cảnh giác nhất. Tuy có thể nói họ đã trốn xa khỏi nhóm Naramoto, nhưng lỡ mà bị bắt gặp thì chắc chắn họ sẽ bị chúng gϊếŧ dễ như chơi. Với lại, bất luận đang trong tình huống thế nào, họ cũng không nên phung phí năng lượng vì khoái lạc nhất thời mới đúng.
Nghĩ thì nghĩ vậy, song "cái ấy" của Fujiki cũng không có ý định mềm đi. Anh đành mặc kệ cho mọi chuyện tới đâu thì tới.
Fujiki tháo thắt lưng, cởi chiếc quần đã rách bươm sau mấy ngày sống trong thiên nhiên hoang dã Bungle Bungle. Sau đó, khi anh định cởϊ qυầи của Ai, cô lập tức phối hợp bằng cách ưỡn cong người, có vẻ cơ thể cô khá mềm dẻo. Đến đây, anh bỗng nhớ ra một chuyện:
- Đợi anh một chút.
Ai dùng hai chân quắp lấy anh:
- Anh định đi đâu?
- Anh đi lấy vật dụng thôi mà. Có một thứ dùng riêng cho lúc này còn gì.
- Vật dụng? - Ai sầm mặt.
- Bαo ƈαo sυ ấy.
- Không! Lãng phí quá!
- Còn nhiều túi để đựng nước lắm nên em đừng lo.
- Không! - Ai vòng tay kéo Fujiki lại - Anh đừng dùng cái thứ ấy. Em không thích dùng vật dụng vốn được chuẩn bị cho trò chơi quái quỷ này.
- Nhưng...
- Chúng ta không cần dùng nó đâu. Em muốn hai ta trực tiếp chạm vào nhau.
Nghĩ lại thì Fujiki thấy bản thân cũng thật ngu ngốc. Đến cả việc có sống sót được hay không cũng không biết mà còn đi lo về việc có thai.
Tự mỉa mai bản thân là một thằng đàn ông đầy toan tính xong, Fujiki quyết định hành động theo bản năng.
Đến thời điểm cao trào, Ai vừa cắn ngón tay như để không kêu thành tiếng vừa nhìn chằm chằm vào không trung.
Fujiki chớp mắt nhìn Ai. Hình như anh vừa thấy có hai vầng trăng phản chiếu trong mắt cô.
•••
Tờ mờ sáng hôm sau, Fujiki và Ai ăn ít trái cây cho xong bữa rồi lên đường.
Không còn thời gian để ung dung ôn lại sự kiện đêm qua. Trời sáng rõ cũng là lúc trò chơi mèo đuổi chuột bắt đầu. Nhóm Naramoto vẫn chưa đổi mục tiêu nhưng chỉ cần ngẫu nhiên đụng phải, chắc chắn anh với Ai sẽ trở thành mồi săn của đám quỷ đói đó.
Trong buổi sáng, Fujiki đã bật máy thu sóng hai lần. Sợ bật loa thì sẽ nhanh hết pin nên anh luôn dùng tai nghe. Có vẻ nhóm nào cũng đang ở xa thiết bị thu phát sóng nên anh chỉ nghe thấy toàn tạp âm.
- Từ vị trí hôm qua, chúng ta đã đi thẳng về phía Tây 12 kilomet nên hiện tại ta đang ở khoảng này - Fujiki vừa chỉ bản đồ vừa giải thích - Nhóm Naramoto chắc chắn đang đuổi theo Seno. Tuy không biết chúng đi theo hướng nào nhưng có lẽ sẽ không xa được đến 12 kilomet. Thế nên, tốt nhất là bây giờ chúng ta chuyển hướng xuống phía Nam.
- Cứ tiếp tục đi về phía Tây chẳng phải sẽ an toàn hơn sao?
- Nếu chỉ nghĩ đến tình huống trước mắt thì vậy, song, cứ đi thế mãi thì e rằng chúng ta sẽ đi đến rìa của Bungle Bungle mất. Dựa trên việc bên tổ chức trò chơi đã cảnh cáo không được ra khỏi Bungle Bungle thì đến lúc đó, ta sẽ chỉ có thể chọn giữa việc rẽ sang phía Nam hoặc phía Bắc. Tình huống ấy rất nguy hiểm.
- Ý anh là dễ bị dồn vào chân tường đúng không?
- Ừm. Anh muốn tranh thủ lúc nhóm Naramoto chưa đi xuống phía Nam thì chuyển hướng luôn. Rồi trước khi đến cực Nam của Bungle Bungle, ta sẽ vòng sang phía Đông.
- Tức là đi thành vòng tròn?
- Ừ. Có lẽ đó là cách chạy trốn an toàn nhất.
Vấn đề là dù câu giờ được bàng cách chạy trốn, anh cũng không biết sẽ phải làm gì tiếp theo. Trông chờ vào chuyện nhóm Naramoto chết đói có vẻ quá hão huyền. So ra thì cứ hy vọng nhóm Naramoto đánh nhau với Seno rồi cả hai cùng chết hoặc gây trọng thương lẫn nhau biết đâu còn thiết thực hơn nhiều.
Đi được vài cây số về phía Nam, Fujiki nhận thấy đồng bằng rộng lớn nay đã thay bằng các dãy núi có hình thù đặc biệt đan xen vào nhau tạo thành một mê cung phức tạp.
Địa hình nơi này tốt ở chỗ họ không cần phải lo lắng về việc bị đối phương nhìn thấy từ xa, song khuyết điểm là vì đường đi vòng vèo, dễ gặp ngõ cụt nên sẽ có nguy cơ tình cờ chạm mặt kẻ địch ở góc ngoặt nếu quay đầu lại. Tuy khả năng đó không lớn lắm nhưng nó vẫn gây cho anh áp lực tâm lý nặng nề.
Cả anh và Ai đều theo bản năng muốn tránh đường thẳng dài nên luôn tận lực rẽ sang đường khác. Chẳng qua, làm vậy thì tỉ lệ gặp phải ngõ cụt cũng rất cao nên việc mất thời gian vòng ngược lại là chuyện không thể tránh được.
Đang đi, Ai đột nhiên khựng lại làm Fujiki giật thót người.
Sắc mặt Ai tái mét, tay chỉ về phía trước, thì thào:
- Chỗ đó có người.
Fujiki nheo mắt quan sát khe nứt của núi đá mà cô đang chỉ vào nhưng chẳng thấy ai cả.
- Hay em tưởng tượng?
- Không đâu, em thấy thật mà. Hắn nhận ra đã bị em phát hiện nên trốn mất rồi.
- Biết đâu là động vật?
Thấy Ai lắc đầu, Fujiki thở dài.
Anh tự hỏi rốt cuộc kẻ đang nấp ở đó là ai? Bungle Bungle đang trong thời gian đóng cửa nên chắc chắn không thế là người chảng có liên quan gì đến trò chơi này được,
- Giờ phải làm sao đây? - Ai hỏi với vẻ hoang mang.
Chắc chắn hắn đã nhận ra sự tồn tại của bọn họ. Bây giờ có quay đầu chạy cũng không còn kịp nữa, vì khoảng cách từ khe đá đến chỗ hai người đang đứng chỉ tầm 40-50 mét mà thôi.
Fujiki suy nghĩ một hồi rồi quyết định:
- Cứ đi về phía trước.
- Hả? Nhưng...
- Anh sẽ thử gọi to cho hắn biết chúng ta không có ý xấu. Em nấp sau lưng anh đi.
Fujiki đưa cho Ai bình xịt hơi cay, sau đó nhét dùi cui vào túi quần phía sau và giấu thêm một con dao trong ống tay áo bên phải.
- Vâng.
Ai bám chặt tay Fujiki.
Hai người tiến lên từng bước một. Tim đập thình thịch. Máu chảy rần rật như muốn phá vỡ huyết quản.
Fujiki hít sâu để lấy lại bình tĩnh.
Không thể chỉ tập trung nhìn vào vết nứt phía trước được. Biết đâu đó chỉ là mồi nhử, còn bẫy lại nằm ở chỗ khác. Nghĩ vậy nên anh cố gắng vừa đi thật chậm, vừa quan sát toàn bộ khung cảnh xung quanh.
Thế rồi, anh phát hiện có ruồi bụi rậm bâu thành từng đàn trên mặt đất, như thể đang ra hiệu cho anh tiếp tục tiến về phía trước. Đám ruồi cũng đã bâu lại giống thế này lúc ở gần bếp ngầm có chôn thi thể của Abe, song lần này ít hơn hẳn.
Là dấu máu. Hơn nữa còn tương đối mới.
Cảm giác bất an chợt trỗi dậy trong lòng cả hai.
- VỊ nào đang ở trong đó vậy? - Fujiki dừng lại tại vị trí cách vết nứt khoảng 10 mét, cao giọng gọi - Chúng tôi sẽ không làm gì cả nên cứ yên tâm.
Xong, anh thử đợi một lát nhưng không có phản hồi.
-... Chúng tôi là Fujiki Yoshihiko và Otomo Ai.
Đối phương vẫn không đáp lại. Fujiki vừa nghĩ, làm sao bây giờ nhỉ, thì thấy một khuôn mặt trắng bệch như bệnh nặng lâu ngày nhô ra khỏi khe đá.
Tuy không còn cặp kính gọng tròn màu nâu nhưng Fujiki nhận ra đó là Norota. Anh ta ngó nghiêng xem có đúng là chỉ có nhóm Fujiki không rồi mới thở phào nhẹ nhõm:
- May quá, tôi cứ nghĩ là bọn chúng...
- Anh Norota, anh bị thương à? Anh Kato đâu?
Cái áo trên người Norota bê bết máu.
- ... Bọn chúng có đang ở gần đây không? - Không trả lời Fujiki, Norota vừa thở hổn hển vừa hỏi, rõ ràng là đang ám chỉ nhóm Naramoto.
- Tuy không biết chính xác vị trí nhưng tôi nghĩ chúng đang cách đây khá xa.
Dường như đã cảm thấy yên tâm, Norota lập tức ngã rạp xuống mặt đất.
Fujiki và Ai bèn chạy đến xem tình hình của Norota. Trên người anh ta có hai nhát chém sâu chạy từ bả vai đến lưng, có vẻ do dao gây ra, cả hai đều không phải vết thương chí mạng.
- Anh Kato sao rồi?
Norota nhìn vào mắt Fujiki, nhẹ nhàng lắc đầu.
•••
May mà Norota có cả thuốc kháng sinh lẫn thuốc sát trùng. Ngay cả hộp sơ cứu rắn cắn bị đánh giá thấp trong bảng tổng kết vật dụng cũng có ích cho việc băng bó vết thương.
Sau khi được bôi thuốc chống mưng mủ và băng bó, Norota lập tức ngất đi. Chỗ anh ta ẩn nấp là một cái hang. Bên trong khá rộng rãi, thừa sức cho ba người sinh hoạt thoải mái.
- Anh ấy bị thương nặng thế mà vẫn chạy được đến tận đây nhỉ! - Ai nói với vẻ nhẹ nhõm, rồi cô nhìn Fujiki bằng ánh mắt lo lắng - Nãy giờ anh bị sao vậy?
Hình như tại anh có vẻ căng thẳng dữ dội lắm.
- Chỗ này quá nguy hiểm...
- Tại sao? Không phải bọn chúng còn ở xa...
- Chắc chắn chúng đã đoán được anh Norota chạy về hướng nào. Có khi giải quyết xong Seno, chúng sẽ đi thẳng đến đây.
- Làm thế nào mà đoán được chứ?
- Vậy em nghĩ tại sao chúng ta gặp được anh Norota trong Bungle Bungle rộng lớn này?
- Tại sao á? Ngẫu nhiên?
- Không đúng. Đó là tất nhiên.
Ai lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
- Chúng ta chọn đường một cách ngẫu nhiên thật, song, thực tế là ta đã chọn theo lối tư duy của một người đang chạy trốn... giống hệt anh Norota.
- Nhưng mà khu này có rất nhiều chỗ rẽ...
- Tránh đường đi thẳng, chỉ rẽ vào những đường tương đối rộng để hạn chế khả năng đụng phải ngõ cụt. Em nghĩ mà xem, chúng ta toàn lặp đi lặp lại cách chọn đường đó thì xem như đã tự mình giới hạn đường đi rồi. Việc chúng ta gặp anh Norota ở đây chính là bằng chứng rõ rệt nhất.
Ai nhìn sang Norota. Hai mắt anh ta nhắm nghiền, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
- Tệ nhất là chắc chắn anh Norota đã để lại dấu máu trên đường đến đây. Tuy rất nhỏ và khó thấy nhưng nếu ngay từ đầu đã lần theo một cách có chủ đích thì việc chúng tìm được cái hang này chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đến lúc này, vẻ kinh hoàng mới xuất hiện trên mặt Ai.
- Rất có thể chúng đã tính đến chuyện đó khi chém anh Norota bị thương rồi nên mới không vội vã đuổi theo.
- Thế thì ta nhanh rời khỏi đây thôi! - Ai giục.
Vấn đề là một khi mang theo Norota đang bị thương, họ tuyệt đối không thể đi nhanh như lúc chỉ có anh và Ai được.
- Chắc chắn vẫn kịp. Rất có thể bọn chúng sẽ tìm Seno trước.
Fujiki nghĩ Ai nói cũng có lý. Người