Nhóm Fujiki di chuyển khá chậm. Do dẫn theo Norota đang bị thương nên tốc độ của họ giảm bớt một nửa so với trước.
Tuy máu của Norota đã ngừng chảy nên không để lại dấu vết trên đường, nhưng cứ khoảng một tiếng là họ lại phải nghỉ chân vì Norota không đủ sức đi tiếp.
- Không biết giờ này chúng đang ở đâu nhỉ? - Ai nói với vẻ bất an.
Dù nghe rõ mồn một những âm thanh phát ra từ hiện trường Seno bị gϊếŧ, Fujiki vẫn không có manh mối nào để đoán vị trí hiện tại của nhóm Naramoto. Anh nói như tự an ủi:
- Không sao đâu, chắc chúng vẫn còn ở xa lắm.
Norota nói:
- Tối thiểu là trong ngày hôm nay, chắc chắn bọn Naramoto sẽ không rời khỏi vị trí hiện tại. Chúng ta tranh thủ thời gian này để tránh xa nơi mà vết máu dần đến là được.
- Sao anh biết?
Norota giải thích bằng giọng khàn khàn:
- Tôi nghĩ là chúng sẽ phải tốn không ít thời gian để xẻ thịt Seno và nhét cho đầy bụng.
Nghe thế, Ai lập tức đưa tay lên bịt miệng.
Để đánh tan bầu không khí căng thẳng đang bao trùm, Fujiki nói với hai người kia:
- Tôi sẽ thử dùng máy thu sóng một lần nữa. Nếu chúng vẫn còn ở đó thì chắc chắn sẽ bắt được sóng.
Để tránh bị nhiễu bởi sóng phát ra từ máy trợ thính của Ai và máy chơi điện tử của Norota, Fujiki lùi ra xa khoảng 4-5 mét rồi mới bật máy. Trong vài giây đầu, không có âm thanh nào phát ra khiến Fujiki cảm thấy hoảng hốt, mồ hôi vã ra như tắm. Một lát sau mới có tiếng của Naramoto vang lên.
"... Sao thế? Hả? Mày đang đói còn gì. Ăn đi. Tao bảo ăn đi!"
"Tha cho t... Ọe..."
"Mày mà nôn ra là tao gϊếŧ đấy. Anh Tsurumi... Thằng này trông thế mà khách sáo gớm. Lại còn bày đặt giữ kẽ. Anh giúp tôi một tay được không?"
Fujiki chau mày. Anh không biết bọn chúng đang làm gì. Có vẻ như đang ép Funaoka ăn thịt Seno, nhưng tại sao mới được? Anh nghe thêm một lúc, song vẫn không tìm được câu trả lời. Fujiki đành chịu thua, tắt máy rồi quay lại chỗ Ai và Norota. Họ nhìn anh với vẻ lo lắng. Anh nói ngắn gọn:
- Hình như chúng vẫn còn ở đó.
Đến hết ngày, bọn họ chỉ đi được tổng cộng 5 kilomet. Vì trời có vẻ sắp mưa nên họ còn mất thêm thời gian để tìm chỗ ngủ qua đêm.
Fujiki lại một mình rời khỏi nơi trú ẩn mà cả ba vừa tìm được, đến một chỗ có tầm nhìn rộng hơn để bật máy thu sóng.
Bữa tiệc ghê rợn vẫn đang tiếp diễn.
Với nhiệt độ này thì chắc chắn từ sáng ngày mai, xác Seno sẽ bắt đầu phân hủy. Nếu muốn bảo quản thịt thì chúng bắt buộc phải nhóm lửa để nướng sơ. Tuy nhiên, dựa vào các thông tin Fujiki đã nghe trộm được từ máy thu sóng thì nhóm Naramoto đã dùng hết diêm cũng như gas của bật lửa. Các trạm kiểm soát của tuyến phía Nam hầu hết đều chỉ cung cấp thức ăn chứ không có dụng cụ hữu ích để sinh tồn. Mặt khác, anh cũng không tin bọn chúng biết tạo lửa bằng củi như thổ dân Úc. Nếu thế thì có lẽ sáng mai chúng sẽ bắt đầu đi tìm con mồi mới. Nhân lúc lương thực dự trữ vẫn còn thừa thãi, chúng có thể tập trung vào việc lần theo dấu vết của mục tiêu mà không cần lo lắng đến chuyện thiếu thốn...
Cảm thấy buồn nôn trước những âm thanh phát ra, Fujiki tắt máy thu sóng.
Anh tự an ủi bản thân rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Dù bề ngoài trông có hoang dã đến đâu đi chăng nữa thì bọn chúng cũng không thể có cái mũi thính như động vật để lần ra vị trí của anh trong Bungle Bungle rộng lớn và chẳng khác gì mê cung này được.
Hơn nữa, anh còn có vũ khí bí mật là máy thu sóng. Nhóm Naramoto có nằm mơ cũng không thể đoán được việc anh có thể nghe trộm hành tung của chúng. Dẫu nghĩ vậy, anh vẫn cảm thấy vô cùng bất an. Hình như anh đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng...
•••
Sáng hôm sau, Fujiki tỉnh giấc và nhận ra cơn mưa rả rích suốt đêm qua đã tạnh tự bao giờ.
Anh cảm thấy có điều là lạ. Mùi khói, ánh sáng, rồi cả hơi ấm.
Vừa ngẩng mặt lên thì một đống lửa đập vào mắt anh. Là Norota đang nhóm lửa. Anh ta đang nướng một con vật trông giống thằn lằn. Nó bị xiên vào que, trên lớp da màu đen là những họa tiết trắng đan xen như một tấm lưới, có đuôi và mắt màu đỏ, hình như cùng họ với tắc kè.
- Anh đang làm cái quái gì thế? - Fujiki bật dậy, giật lấy con thằn lằn mới chín có một mặt rồi dùng chân dập lửa. Anh hét lên giận dữ với Norota đang đờ ra vì kinh ngạc - Đồ khùng! Ai cho anh nhóm lửa?
-... Sáng ra, tôi thức dậy thì tình cờ bắt được con thằn lằn. Tôi định làm cho hai người ăn nên...
- Đầu óc anh để đi đâu thế? Nếu khói bốc lên từ chỗ này thì khác gì thông báo cho nhóm Naramoto biết ta đang ở đây?
- Xin lỗi. Tại tôi nghĩ ngọn lửa bé thế này, trời lại đang nhiều mây nên có đốt lửa cũng sẽ không bị chú ý.
- Tại sao anh không bàn bạc với chúng tôi trước khi làm một việc nguy hiểm như thế?
- Xin lỗi. Tôi thật lòng xin lỗi.
Norota luôn miệng nhận lỗi. Nghe tiếng ồn ào, cuối cùng Ai cũng mở mắt.
- Có chuyện gì thế? A, lửa...?
Kể cho Ai nghe đầu đuôi câu chuyện xong, Fujiki có cảm giác như trong tích tắc, mắt cô ánh lên một tia nghi ngờ.
Có điều, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là phải tìm hiểu xem nhóm Naramoto có nhìn thấy khói bốc ra từ đống lửa hay không. Fujiki cầm máy thu sóng, bước nhanh ra khỏi hang, vừa đi vừa nhấn nút khởi động.
Không nghe thấy gì ngoài tiếng như tiếng gió thổi.
Mặt Fujiki lập tức cắt không còn hột máu.
Có âm thanh, vậy là không phải do hết pin hay máy thu sóng bị hỏng, mà là nhóm Naramoto đã bắt đầu "đi săn".
Tuy chưa chắc chúng đã nhìn thấy khói bốc lên, nhưng tốt nhất là cứ nên hành động với giả thiết là đã bị phát hiện.
- Chúng ta phải rời khỏi đây ngay! - Fujiki quay lại chỗ Ai và Norota, vừa khoác ba lô lên vai vừa nói.
Không cần giải thích gì thêm nữa.
•••
Ba người lặng lẽ bước đi.
Thấy đế giày dinh dính khó chịu, Fujiki nhìn xuống dưới chân.
Lúc này anh mới phát hiện, thì ra ở Bungle Bungle không chỉ có cát và sỏi mà còn có cả đất nữa. Nhìn dấu chân của cả ba để lại trên lớp đất mềm chẳng khác gì đất sét sau cơn mưa đêm qua, Fujiki cảm thấy cực kì tuyệt vọng.
Họ không thể vừa chạy trốn vừa quay lại xóa hết dấu chân được, mà nếu nhóm Naramoto đã lần theo làn khói và tìm thấy nơi trú ẩn đêm qua của bọn họ thì với những dấu chân này, sẽ chẳng có gì khó để chúng đuổi được đến đây.
Dấu chân không chỉ cho thợ săn biết hướng con mồi đang chạy trốn mà còn tiết lộ rất nhiều thông tin khác. Cụ thể là tổng cộng có bao nhiêu người, vóc dáng và giới tính của từng người, rồi cả bao nhiêu người khỏe, bao nhiêu người yếu vì bệnh tật và bị thương...
Fujiki ngửa mặt nhìn không trung, mong sao cho trời lại mưa để xóa đi cả dấu chân lẫn vết máu. Có điều, dường như ông trời không định đứng về phe họ. Đêm qua mưa to là thế mà hôm nay lại không một gợn mây. Cứ chạy trốn thế này thì sớm muộn gì họ cũng sẽ bị chúng bắt được. Đương nhiên, nếu vứt bỏ Norota thì có lẽ anh và Ai vẫn còn cơ hội trốn thoát. Đến tính mạng của mình còn không giữ được thì chẳng có lý do gì để anh phải bận tâm đến tính mạng của người khác. Huống hồ, Norota phải chịu trách nhiệm vì đã đẩy cả nhóm vào tình huống hiểm nghèo.
Nhưng, anh tự biết mình không thể làm thế. có thể anh quá ngu ngốc khi đến tận giờ phút này rồi mà vẫn chẳng đủ nhẫn tâm để đẩy người khác vào chỗ chết. Rốt cuộc anh nên làm gì đây?
Fujiki thở dài thườn thượt.
Câu trả lời chỉ có một. Phải tìm cách gϊếŧ bọn chúng. Anh đã luôn ngoảnh mặt làm ngơ trước sự thật rõ rành rành ấy, song, chuyện đã đến nước này thì...
- Anh Fujiki, nhìn kìa!
Giọng Ai kéo Fujiki về với thực tại. Cô đang hào hứng nhìn về phía một hang núi hình chữ V. Cái hang rất hẹp, lại thêm lối vào bị che khuất bởi cỏ dại mọc um tùm và cây bạch đàn ma khổng lồ nên nếu không chú ý kĩ thì sẽ rất khó thấy.
- Không biết nó có thông sang bên kia không nhỉ?
Fujiki đến gần để xem. Quả thật, nhìn từ đây thì có vẻ hang này thông tới tận bên kia núi.
- Anh này, mình có nên đi vào đó không?
- Đến đây rồi dấu chân tự biến mất thì chúng cũng sẽ biết thôi mà?
- Tôi không nghĩ thế đâu - Kể từ sau vụ đốt lửa buổi sáng, Norota không nói gì thêm suốt dọc đường. Đến tận lúc này, anh ta mới mở miệng - Hai người nhìn xem, mặt đất đằng kia cứng hơn đúng không? Chúng ta để lại dấu chân đến chỗ đó rồi vòng ngược về đây là xong.
- Chẳng phải khi vòng ngược về cũng để lại dấu chân à?
- Chúng ta phải giâm vào dấu chân cũ rồi đi giật lùi chứ.
- Ra vậy... Ừm, trò lừa này có vẻ khả thi đấy.
Ai dường như đã quyết định làm theo lời Norota.
Không hiểu tại sao nhưng Fujiki vẫn cảm thấy có điều không ổn. Trực giác mách bảo anh rằng cái hang chữ V trước mắt rất nguy hiểm.
Hang chữ V... chữ V...
- A! - Fujiki buột miệng kêu lên. Có lẽ nào đây là dấu hiệu cảnh báo rắn độc?
Vì đến tận lúc này vẫn chưa tìm thấy dấu hiệu cảnh báo đó ở bất cứ đâu nên anh đã luôn lưu tâm quan sát. Tuy từng nghĩ rằng đó là một loại biển hiệu, nhưng thế thì chắc chắn ai nhìn thấy cũng sẽ sinh nghi. Song, nếu dấu hiệu cảnh báo là do thiên nhiên tạo ra như cái hang này thì những người không nhận được thông tin sẽ vô tư đi vào khu vực có rắn. Vậy mới giống với phong cách đầy ác ý mà bên tổ chức đã thể hiện từ khi trò chơi bắt đầu.
- Không nên đi vào đó.
- Hả? Tại sao?
Ai bực bội hỏi, nhưng sau khi nghe Fujiki giải thích nguyên nhân thì mặt cô lập tức cứng đờ. Norota cũng thế. Anh ta nhìn đăm đăm vào cái hang chữ V, trông như vừa bị sốc nặng.
- Chúng ta có thể dựa trên mẹo ban nãy của anh Norota, làm ngược lại để lừa gạt chúng.
- Nghĩa là sao?
- Ta sẽ vừa đi về phía trước vừa tạo hai dấu chân chồng lên nhau cho đến chỗ mặt đất cứng đằng kia.
Ai ngẩn người nhìn Fujiki. Một lúc sau, cô mới ra vẻ đã hiểu.
- A, anh muốn dụ chúng đi vào khu vực có rắn độc phải không? Chúng ta cứ đi tiếp trong khi cố ý để dấu chân như hướng về phía hang...
- Tuy chưa chắc sẽ thành công nhưng thử cũng chẳng mất mát gì, đúng không?
Lúc này, Fujiki chẳng còn thấy tội lỗi khi đặt bẫy để dẫn dụ người khác vào chỗ chết nữa.
- Chúng ta nên đi sao cho chúng không nhận ra việc ta cố tình giẫm hai lần lên một dấu chân. Cách tốt nhất là cố giẫm cho dấu chân của hai lần trùng khít với nhau, chỉ có vài chỗ bị chệch ra ngoài một chút - Norota đề nghị.
Fujiki gật đầu đồng ý.
- Đây là cái gì thế? - Ai hỏi, vẫn nhìn cái hang chữ V với vẻ sợ sệt.
Nổi bật trên nền đỏ thẫm của núi đá là một hình gì đó có màu trắng, trông giông giống như kí tự. Có vẻ được viết bằng phấn. Hình vẽ loằng ngoằng, uốn khúc, cắt nhau tại một giao điểm, hệt như số phận của những người tham gia trò chơi này... Rồi Fujiki chợt nhận ra, nó là số 8.
Anh rùng mình. Đến đây thì không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Anh rút sổ tay trong túi ra để kiểm tra. xếp hạng thứ 8 là... Death Adder.
Trên đó còn có kèm theo hình Ai phác lại theo minh họa trong máy chơi điện tử. Phần đầu to có hình cái nêm, thân hình ngắn và mập, cơ bắp cuồn cuộn. Bất kì ai nhìn vào cũng có thể dễ dàng nhận ra nó là rắn độc. "Nanh độc dài, độc tố mạnh vào loại bậc nhất." Những từ ngữ đầy ấn tượng của bé Prati vẫn còn đọng lại trong kí ức anh.
Từ hang chữ V đi đường vòng xuống phía Nam, đến chỗ cách cái hang khoảng 2-3 kilomet thì Fujiki quyết định dừng lại tìm nơi trú ẩn cho đêm nay. Việc chạy lung tung trong đêm tối vì sợ bị đuổi kịp chẳng khác gì hành vi tự sát. Những lúc thế này thì càng cần tìm chỗ ngủ mỗi đêm và dựa vào Bush Tucker để duy trì thể lực.
Cuối cùng, họ chọn một nơi có địa hình phức tạp và gần nguồn nước.
Ba người bắt đầu phân công nhau tìm kiếm thức ăn. Fujiki dùng dây câu đặt bẫy nhằm vào các loại thú có túi và kì đà quanh khu vực có nước. Việc này là một con dao hai lưỡi vì nếu bị bọn Naramoto phát hiện thì chúng sẽ biết ngay rằng họ đang trốn gần đây. Vì thế, anh chỉ đặt ba cái bẫy, hơn nữa cũng chú ý tránh dùng các loại bẫy dễ bị phát hiện từ xa như bẫy tự động giật lên cao hoặc bẫy lò xo.
Lúc xuyên qua bụi cây để quay về nơi trú ẩn thì ý nghĩ đây là nơi lý tưởng để đặt bẫy chựt hiện lên trong đầu Fujiki. Cùng lúc đó, anh cũng nhớ lại những gì bé Prati đã nói về bẫy.
"Bẫy được chia thành ba loại lớn: bẫy thòng lọng, bẫy đè và bẫy giáo. Nói chung thì chỉ cần không nhắm đến những động vật to quá khổ thì chỉ dùng bẫy thòng lọng là đủ. Nhưng vì hai loại còn lại sẽ hữu ích cho sau này nên các bạn hãy nhớ kĩ cách làm. Dùng cho cái gì thì từ từ sẽ biết."
Cho đến lúc này, Fujiki mới chỉ ứng dụng có khoảng ba, bốn loại bẫy thòng lọng, bởi anh thấy những loại bẫy dành cho việc săn các con mồi lớn như bẫy đè và bẫy giáo không hữu dụng mấy trong khi phải mất rất nhiều thời gian và công sức để lắp đặt.
Tuy nhiên, tình hình bây giờ đã thay đổi.
Nếu nhóm Naramoto đã coi anh là con mồi thì anh cũng phải coi bọn chúng như thú dữ.
Toàn bộ thông tin trong máy chơi điện tử đã bị xóa lúc tháo pin ra nên giờ trong tay anh chỉ còn lại những gì đã chép vào sổ tay và hình vẽ minh họa của Ai. Sau khi xem xét hơn hai mươi loại bẫy trong sổ, cuối cùng anh chọn đặt bẫy cung và bẫy chông loại đơn giản nhất.
Fujiki nhìn đồng hồ rồi bật máy thu sóng lên như thường lệ. Tiếng người nói vang lên khiến anh cảm thấy căng thẳng. Tuy nhiên, đó không phải tiếng của nhóm Naramoto.
"Đây là cà chua rừng của Úc."
"Ra vậy. Thế này thì không lo chết đói đâu nhỉ."
"Nhưng tôi ngán đến tận cổ rồi. Giờ tôi chỉ muốn được về Nhật sớm rồi ăn một bữa cho ra hồn."
"Chỉ phải chịu một thời gian ngắn nữa thôi mà."
"Sao anh biết?"
"Tôi cảm thấy thế thôi..."
"Thực ra anh biết rất nhiều đúng không?"
"...Cô đang nói cái gì vậy?"
"Đừng giả ngốc! Anh là Game Master phải không?"
"Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì cả..."
Cuộc hội thoại ngừng lại tại đó. Là giọng Ai và Norota. Fujiki vừa định thử đi tìm xem hai người ấy đang ở đâu thì đã thấy họ xuất hiện ở nơi cách vị trí của anh hơn 100 mét, đang mang các loại trái cây hái được quay về nơi trú ẩn.
Anh có chút để ý đến nội dung của cuộc nói chuyện của Ai và Norota vừa rồi. Ai nhắc đến "Game Master", nghĩa là sao nhỉ?
Nhưng, phi lý hơn cả là việc đoạn đối thoại đó lọt được vào máy thu sóng. Sóng phát ra từ máy chơi điện tử rất yếu nên nếu cách xa đến thế thì đáng lẽ anh phải không nghe thấy họ nói gì mới đúng, trừ phi trong khu vực này có thiết bị thu phát sóng. Hơn nữa, còn phải là loại có cường độ mạnh, bởi anh không phát hiện bất cứ chỗ nào có vẻ như đang giấu máy móc ở gần nơi trú ẩn.
Fujiki thử tìm kiếm khắp nơi, có điều mãi mà vẫn chẳng thấy gì. Đến lúc anh gần như bỏ cuộc, tình cờ ngước nhìn lên đỉnh núi thì một thứ trông rất khả nghi đập vào mắt anh.
Fujiki lập tức dùng ống nhòm để kiếm tra. Quả nhiên có hai cọng ăng ten đang chĩa ra trên đỉnh núi, trông có vẻ to hơn cái được giấu ở tổ kiến mà anh tìm thấy lúc trước. Có khi ở đây là máy chủ cũng nên.
Sợ chú ý đến thiết bị thu phát sóng một cách quá lộ liễu sẽ chọc giận bên tổ chức trò chơi, hơn nữa xác nhận việc ở Bungle Bungle có thiết bị thu phát sóng hay không cũng chẳng có ích gì, thế nên Fujiki chỉ nhìn một lát rồi quay lại nơi trú ẩn, dẫn Ai và Norota ra ngoài rồi bắt đầu đặt hai loại bẫy đã chọn khi nãy.
Bẫy chông khá đơn giản, chỉ cần đào một cái hố sâu rồi cắm thật nhiều cành bạch đàn đã được vót nhọn dưới đáy, cuối cùng lấp miệng hố lại bằng cỏ và cành cây là xong.
Bẫy cung phức tạp và nguy hiểm hơn nhiều nên cả ba đều rất cẩn thận trong quá trình lắp. Đầu tiên, Ai và Norota hợp lực bẻ cong một cành bạch đàn non mềm dẻo để Fujiki nối hai đầu bằng cách chập ba sợi dây câu làm một, tạo thành một cây cung lớn. Tiếp theo, họ vót nhọn một cành khô của cây keo, làm ra một vật gần giống với giáo hơn là mũi tên, đặt nó vào cung, lên dây rồi điều chỉnh sao cho nó bắn thẳng về phía trước. Phải thí nghiệm đến vài lần, mũi giáo mới bay theo đúng hướng mà họ muốn.
Sau đó, bọn họ đặt ngọn giáo lên dây cung đã bị kéo căng theo đúng góc độ, móc dây cung vào cành cây ngắn đóng vai trò "cò" rồi chăng dây câu vòng từ bên phải ra phía trước. Dù con mồi vướng vào dây ở bên hông hay chính diện thì đều sẽ bị mũi giáo bắn ra xuyên thủng người.
Làm bẫy xong thì trời đã về chiều. Fujiki đi xem mấy cái bẫy anh đã giăng ra ban đầu thì bắt được một con thú có túi nhỏ.
Bởi nhóm lửa sẽ rất dễ bị phát hiện, quá nguy hiểm nên họ đành ăn sống. Nếu gϊếŧ xong ăn ngay thì chắc không lo bị ngộ độc thực phẩm do vi khuẩn. Tuy vẫn sợ sẽ có kí sinh trùng nhưng giờ họ cũng chỉ có cách nhắm mắt làm ngơ.
•••
Trong ánh nắng ban mai, Fujiki vạch thêm một vạch vào sổ. Hôm nay vừa tròn hai tuần kể từ khi trò chơi bắt đầu.
Việc đầu tiên anh cần làm vào buổi sáng là bật máy thu sóng lên. Rời khỏi nơi trú ẩn, anh ấn nút khởi động. Đột nhiên có tiếng nói vọng tới.
"Trời sáng rồi... Ta nghỉ chân thôi. Chắc chắn bọn chúng không còn xa nữa, không việc gì phải vội. Mình còn mang theo cơm hộp cơ mà. Chắc tối nay hoặc tối mai là đuổi kịp thôi."
Đáp lại là giọng gầm gừ nghe như linh cẩu đang cười. Ruột gan Fujiki lộn tùng phèo.
"Nhanh cái chân lên, Funaoka. Mày nghĩ tại ai mà chúng ta đi chậm thế này hả? Tại mày đấy, lề mà lề mề. Sao mày không nghĩ gì đến cái ơn bọn tao đã tha mạng cho hả?"
Không có tiếng trả lời. Funaoka vẫn còn sống nhưng chắc là trong trạng thái không nói chuyện được. Chỉ có tiếng của Naramoto phát ra từ máy thu sóng, chẳng khác gì màn độc thoại.
Anh tự hỏi chúng đang ở đâu. Nghe rõ thế này thì hẳn là phải ở gần thiết bị thu phát sóng. Có thể là gần trạm kiểm soát hoặc...
"Ta sẽ nghỉ dưới chân núi kia... Yên tâm đi Funaoka. Mày vẫn chưa cần lo lắng đâu. Bọn tao chịu đựng giỏi lắm, đã quen với cái đói rồi. Phải không, anh Tsurumi?"
Câu nói tiếp theo của Naramoto khiến Fujiki lạnh sống lưng.
"Ê, nhìn kìa. Trên đỉnh núi có hai cái que chĩa ra... Cái đấy là ăng ten đúng không?"
Fujiki hoảng loạn, lập tức nghĩ cái ăng ten trên đỉnh núi mà Naramoto nói là cái anh đã phát hiện hôm qua. Tức là chúng đã sắp đuổi đến đây rồi...
Hướng nào nhỉ? Bọn chúng sẽ đến từ trước mặt hay sau lưng?
"Tuy không biết là ăng ten gì nhưng đứng dưới đó chắc không tốt cho sức khỏe đâu. Người ta vẫn thường nói sóng điện từ gây bệnh ung thư mà. Funaoka, mày nghĩ sao? Mày cũng không muốn mười năm nữa chết vì ung thư đúng không? Ấy là nếu mày còn sống được đến lúc đó... Chậc, đành vậy. Hình như cái hang này rộng nhất rồi."
Xem ra không phải là ở gần đây.
Fujiki hít sâu để lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng anh cũng đã nắm được tình huống hiện tại. Tuy cơn hoảng loạn đã qua nhưng tim anh vẫn đập thình thịch.
Chắc chắn bọn chúng đang ở bên kia ngọn núi có hai cây ăng ten.
Anh cứ đinh ninh rằng chúng sẽ đuổi tới từ đằng sau nên đã đặt bẫy và làm giả dấu chân ở hang chữ V, nào ngờ chúng lại đi theo đường song song với nhóm anh. vậy là cái bẫy ấy đã thành công cốc.
Anh ngước nhìn ngọn núi, chướng ngại vật duy nhất che chắn nhóm anh khỏi nhóm Naramoto. Núi đá kết lại thành vòng tròn, chạy dài không một kẽ hở, hệt như một bức bình phong kẻ sọc khổng lồ. Bởi thế, dù chúng đuổi đến theo hướng nào thì cũng phải vòng khá xa.
Nhưng, vừa nghĩ đến việc tính theo đường thẳng thì bọn quái vật đó chỉ đang cách bọn họ có 40-50 mét là anh đã bủn rủn hết cả người.
Muốn nhìn thấy bọn chúng.
Fujiki biết đó là một ý nghĩ điên rồ.
Chẳng có lý do gì để nghi ngờ thông tin lấy được từ máy thu sóng, song ở một nơi như thế này và bị chi phối bởi nỗi sợ hãi phi hiện thực, anh cảm thấy phải đặt nghi vấn với tất cả mọi thứ.
Trăm nghe không bằng một thấy, anh không cách nào tin tưởng thông tin chỉ nghe được bằng tai mà không nhìn được bằng mắt.
Fujiki lại ngước nhìn ngọn núi. Vách núi gần như thẳng đứng, nhưng cũng không hẳn là không thể leo lên được...
Rồi anh bất chợt thở dài. Rõ ràng đây là một ý tưởng ngu ngốc. Bên tổ chức trò chơi đã đặt ra quy định cấm leo núi, hơn nữa đây lại còn là chỗ có ăng ten. Nếu vi phạm thì không biết anh sẽ phải chịu hình phạt nặng nề như thế nào. Với lại, núi đá ở Bungle Bungle rất dễ lở nên leo núi chẳng khác nào đang tự sát.
Trong thâm tâm, lý trí anh đang kêu gào rằng không được làm thế, có bất chấp nguy hiểm để tận mắt thấy chúng rồi cũng có ích gì đâu? Việc cần làm bây giờ là phải rời khỏi chỗ này ngay. Có vẻ chúng sẽ hành động về đêm. Nếu thế, bọn họ có hơn nửa ngày để chạy trước khi chúng đuổi tới.
Tuy biết vậy nhưng Fujiki vẫn không làm thế. Anh quyết tâm phải nhìn thấy chúng cho bằng được.
Ai và Norota đã dậy. Anh nhờ họ làm những việc mất nhiều thời gian như dự trữ nước và kiểm tra bẫy. Đợi bọn họ đi khuất, anh mới bắt đầu leo núi.
Anh vừa cẩn thận kiểm tra điểm đặt chân vừa trèo lên từ từ. Đúng là phần màu trắng dễ lở nhất, có điều lớp màu cam và đen cũng chỉ có vỏ ngoài bị oxy hóa là cứng nên vẫn không thể chủ quan được. Anh phải chú ý để không dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên bất cứ điểm đặt chân nào.
Chắc chắn sẽ trèo lên được thôi, Fujiki tự khích lệ bản thân như thế.
Có một lần vô tình nhìn xuống dưới, nỗi sợ lập tức khiến hai chân anh nhũn ra như bún. Anh chợt ý thức được rằng mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Hiện tại, anh vẫn còn bám được trên vách đá là nhờ vào sự cân bằng trọng tâm và lực ma sát nhỏ nhoi.
Anh có cảm tưởng như cơ thể anh đã hòa làm một với núi đá ở Bungle Bungle. Không chỉ tay chân mà cả thân mình đều bị anh tận dụng để tạo lực ma sát, chẳng hề bận tâm đến việc da thịt bị đá rạch nát, máu chảy đầm đìa.
Tuy ngọn núi chỉ cao khoảng 4-5 mét nhưng khi trèo được đến nơi thì hai tay anh cũng đã mỏi nhừ, các đầu ngón tay đều tươm máu. Trước mắt anh là hai cây ăng ten, một đầu của dây cáp nối với vật có lẽ là thiết bị thu phát sóng.
Từ vị trí này, anh có thể nhìn bao quát toàn bộ Bungle Bungle. Mê cung đá uốn lượn trải dài như vô tận. Ở ngọn núi đằng xa, có một con đại bàng đuôi nhọn lớn đang chao liệng.
Fujiki nằm rạp trên mặt đá, bò về hướng nhóm Naramoto. Đến vách đá, anh đưa mắt xuống dưới tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Naramoto, Tsurumi và Funaoka.
Từ việc bọn chúng đã dễ dàng nhận ra sự tồn tại của ăng ten trên cao, có thể suy ra rằng sức chú ý của chúng đã tăng lên đáng kể. Anh phải hết sức cẩn trọng.
Vì sợ ánh sáng phản chiếu qua lăng kính sẽ khiến chúng chú ý, Fujiki xác định phương hướng của mặt trời trước rồi mới lấy ống nhòm ra. Sau đó, anh áp mắt vào ống kính, chọn phóng đại lên đến 120 lần thì mặt chúng hiện ra rõ mồn một.
Anh bất giác rùng mình. Dù đã không còn ăn bánh