New York, ánh nắng ban mai chiếu xuống, chiếu vào từ cửa sổ kính trong suốt của phòng khách rộng rãi, vừa vặn bao trùm đỉnh đầu của Dụ Gia Phan, mái tóc đen ngắn mềm mại trên trán, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào ipad xem phim truyền hình cổ trang.Đây là “Bình Nhạc truyện” do Cố Thanh Sương đóng vai chính.Khi nhìn thấy Cố Thanh Sương nhảy khỏi bức tường thành trong bộ lễ phục màu xanh lam, Dụ Gia Phan khẩn trương lo lắng đến đổ mồ hôi: “Thím nhỏ ngã xuống rồi.”Bên cạnh có một bàn tay nhẹ nhàng duỗi ra vỗ nhẹ lên trán cậu bé, rồi nhỏ giọng nói: “Nhìn xem, thím nhỏ lại được cứu rồi.”Dụ Gia Phan xem “Bình Nhạc truyện” mỗi ngày, không phải hàng trăm thì cũng là chín mươi lần rồi, cái đầu nhỏ này dung lượng có hạn không thể nhớ được cốt truyện phức tạp của cuộc chiến cung đấu.
Gần đây để dỗ cậu bé, Hạ Tuy Trầm đều mở cho cậu xem cái này.“Chú hai—”Cậu bé dùng ngón út vò đầu bứt tóc, giọng nói rất mềm mại: “Phan Phan muốn uống sữa, uống sữa bò.”Hạ Tuy Trầm đứng dậy rót cho bé một ly sữa nóng, đồng thời lấy hai quả trứng luộc.
Sau khi đặt chúng lên đĩa, anh đặt một chiếc khăn tay màu trắng bên cạnh và đưa cho Dụ Gia Phan.Cậu bé ngồi trên ghế sô pha xem các chương trình truyền hình, bên cạnh là chiếc bàn ăn nhỏ chuyên dụng với sách truyện cổ tích và đồ chơi.
Vì mắc chứng tự kỷ nên sinh hoạt hàng ngày của cậu bé chỉ xoay quanh hai người đàn ông là bố và chú hai, không muốn chấp nhận người khác.Hạ Tuy Trầm an ủi đứa nhỏ, yên tĩnh nhìn cậu bé cúi đầu cắn một quả trứng, hai má phồng lên, nghiêm túc nhìn màn hình.Cho đến khi điện thoại trong túi quần rung lên, anh mới nhìn xuống, đứng dậy đi ra ngoài ban công nghe.Đầu bên kia điện thoại, là giọng nói của Nghiêm Thuật thông báo: “Hạ tổng, bộ phim tiếp theo của cô Cố đã định rồi, đạo diễn Trương nói có một người bạn cũng muốn đầu tư tiền cho bộ phim này, anh xem có thể cho họ một danh ngạch không.”Kể từ khi Cố Thanh Sương trở về từ New York vào tháng 4 và tháng 5, tất cả các đại ngôn hàng đầu mà cô tiếp xúc ít nhiều đều liên quan đến Hạ Tuy Trầm, các đạo diễn nổi tiếng đều cho cô kịch bản, một là nhìn trúng mức độ nổi tiếng hiện tại của Cố Thanh Sương, hai là bất cứ bộ phim nào Cố Thanh Sương quyết định, sẽ có những người bí ẩn bỏ ra rất nhiều tiền để đầu tư.Tìm Cố Thanh Sương đóng phim, nhất định sẽ không thiếu tiền đầu tư.Đây đã là quy tắc bất thành văn trong ngành đạo diễn.Nghiêm Thuật cho rằng không có ai có thao tác hộ tống như của Hạ tổng, cố tình lại ra vẻ âm thầm, thân phận bí ẩn khiến người ta muốn tìm hiểu, nhưng lại không đoán ra được là thần tiên nào.Không ngạc nhiên khi Hạ Tuy Trầm không đồng ý cho người thứ hai cùng đầu tư.Anh rất có quyền để lên tiếng, là nhà đầu tư duy nhất yêu cầu cũng dễ dàng hơn, mọi việc đều làm theo ý tứ của Cố Thanh Sương, không được tự ý giảm suất diễn của vai nữ chính để tăng phần diễn của vai phụ hay là thay đổi cốt truyện, cố tình vì nhiệt độ quan tâm của người hâm mộ mà lăng xê.Sau khi cúp điện thoại.Hạ Tuy Trầm lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần ra.
Các khớp tay thon dài và rõ ràng.
Động tác của anh rất thuần thục, kẹp thuốc vào giữa hai ngón tay rồi đứng trên ban công hút thuốc một lúc.
Làn khói trắng nhanh chóng tan biến dưới ánh sáng mặt trời.Anh nghe thấy tiếng bước chân của giày cao gót, qua lớp kính nhìn sang về phía cửa căn hộ thì thấy Dụ Tư Tình được vệ sĩ mời vào.—Dụ Tư Tình hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy dài màu trắng, chất liệu vải mềm mại, tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô ta.
Vẻ ngoài thanh lệ hiếm có, không có một chút nào bóng dáng một người phụ nữ mạnh mẽ chốn công sở.Cô ta được vệ sĩ mời vào thư phòng, sau hơn bảy tháng, cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy Hạ Vân Tiệm.Cánh cửa phòng làm việc bị đóng chặt, ngăn cách với bên ngoài.Dụ Tư Tình đứng tại chỗ lặng lẽ nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, từ khi tỉnh dậy và tĩnh dưỡng đến nay người anh vẫn rất gầy, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây giản dị.
Đường nét của cơ thể rất rõ ràng, như một bức tượng bất khả xâm phạm.Thượng đế vẫn đối xử rất tốt với Hạ Vân Tiệm, hôn mê nhiều năm mà anh ấy không thay đổi nhiều, khí chất từ trong xương cốt, biểu cảm điềm đạm giống y năm đó.Đáng tiếc, Dụ Tư Tình không thể tìm thấy bóng dáng của mình trong mắt anh nữa.Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ cô ta đã thất thần trong vài giây, ngay sau đó Hạ Vân Tiệm nhìn cô một cái, lịch sự bảo cô ngồi xuống.Dù trước kia có yêu thương triền miên như thế nào đi nữa, thì giờ đây họ còn xa lạ hơn cả những người lạ với nhau.Trong bảy tháng qua, Dụ Tư Tình đã chọn cách chấp nhận sự thật này.
Cô ta bước đến và đặt một xấp tài liệu trong túi xách của mình lên bàn cà phê, đôi mi dài và đẹp rũ xuống, và nói nhẹ nhàng: “Em đã hứa với cô của anh, sẽ đem những thứ này đưa lại cho anh.
“Năm đó, khi sinh Dụ Gia Phan cô bị khó sinh, bên người không có ai để nương tựa, là Hạ Tuy Trầm thay anh trai đền bù cho mẹ con cô, làm chủ chuyển toàn bộ tài sản dưới tên của Hạ Vân Tiệm sang tên cho cô ta.Mà Dụ Tư Tình không bao giờ nghĩ muốn điều này, cô biết rằng trong toàn bộ Hạ gia ngoại trừ Hạ Tuy Trầm, tất cả mọi người đều khinh thường cô, thậm chí còn ám chỉ rằng cô là tai họa khắc phu.Dụ Tư Tình mỉm cười nhìn Hạ Vân Tiệm đang xa lạ nhìn mình, cảm thấy không cần giải thích.Hạ Vân Tiệm im lặng trong chốc lát, mắt cũng không nhìn sổ sách mà nhìn khuôn mặt trắng bệch trước mặt: “Tôi nghe thấy Tuy Trầm nhắc tới …Em vì tôi mà khó khăn mới sinh hạ con trai, cũng đợi tôi bảy năm.“Không nói tới chờ…” Dụ Tư Tình dừng lại, nói với anh ấy một cách lý trí: “Mấy năm nay, em một lòng phấn đấu cho sự nghiệp của mình, xuất thân nghèo khó từ một viện phúc lợi cho đến nay sở hữu khối tài sản hàng trăm triệu, chỉ là em chưa gặp người đàn ông nào yêu em nhiều hơn anh.”Thời niên thiếu từng yêu đương với người đàn ông quá tuyệt vời, Dụ Tư Tình không cách nào tìm được người để chung sống cả đời.Cô không muốn thừa nhận sự đau khổ của từng phút từng giây trong những năm này, đối với Hạ Vân Tiệm, người hiện đang mất trí nhớ, anh không thể nhận được chữ chờ của cô.“Em có thể cho tôi biết về mối quan hệ giữa em và tôi được không?”Hạ Vân Tiệm đã thấy Dụ Tư Tình trước mắt là một phiên bản khác với lời nói của Hạ gia.
Thái độ của anh không rõ ràng, anh muốn cho Dụ Tư Tình một cơ hội mở miệng, chính tai nghe người phụ nữ anh yêu tận xương tuỷ trong truyền thuyết này nói như thế nào.Nhưng mà, Dụ Tư Tình không có nhân cơ hội này để nói về nỗi đau mấy năm nay, cô cong môi cười: “Hạ Vân Tiệm, xin anh hãy tha thứ cho sự ích kỉ của em, những kí ức đó là của riêng em, em không muốn chia sẻ cho anh.
“Sau một chút ngạc nhiên của Hạ Vân Tiệm qua đi, họng anh ho khan mấy tiếng, lấy ra một chiếc khăn tay màu đen từ trong túi quần ra và che miệng, sắc mặt tái nhợt, chỉ có cặp mắt kia vẫn ôn đạm và trong trẻo như cũ, anh nhanh chóng khôi phục hơi thở nói:“Em có thể không cần nghe lời cô của anh nói, những cổ phần này em đã nhận rồi anh cũng sẽ không thu lại.”Khi tỉnh lại, anh chỉ nhớ tới tình anh em, đối mặt với một người phụ nữ rất lý trí lại hấp dẫn này anh vô cùng bình tĩnh, không có một chút cảm giác gì.Hạ Vân Tiệm không thể nhớ anh đã yêu Dụ Tư Tình như thế nào mà có thể hy sinh mạng sống của mình vì cô.Khoảng thời gian bảy tám năm đã hoàn toàn xóa nhòa tình yêu mà họ khắc cốt ghi tâm, họ sẽ không bao giờ thà chết cũng phải ở bên nhau nữa.
Ánh mắt Dụ Tư Tình bỗng nhiên nóng rực lên, nhưng lại cười nói: “Em không cần anh phải bù đắp, đoạn tình yêu này là ngươi tình ta nguyện… Hạ Vân Tiệm, em đã từ chức ở chi nhánh của Hạ gia rồi, cổ phần tài sản đều trả lại cho anh, về sau em sẽ không bao giờ … Chờ anh nữa”.Cô không đợi thêm nữa.Cô thà rời đi với bàn tay trắng cũng không cần phải vây lại tại chỗ này.Bởi vì cô hiểu rõ hơn ai hết rằng Hạ Vân Tiệm mà cô yêu sâu sắc trong hồi ức của cô đã chết rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa, tiền tài địa vị của Hạ gia cô cứ gắt gao giữ lấy thì có ý nghĩa gì đâu.…..Cánh cửa thư phòng đã được mở ra.Dụ Tư Tình dẫm trên đôi giày cao gót nhẹ nhàng bước đi, cô đưa mắt nhìn cậu bé đang ngồi uống sữa trên ghế sô pha.Dụ Gia Phan không biết nhiều về mẹ của mình, trong mắt cậu bé y tá và những người dì đi qua đều giống như mẹ, họ chỉ là phụ nữ, trong thế giới trong sáng và ngây thơ của cậu bé, họ không quan trọng.Cô dễ dàng bị Dụ Gia Phan bỏ qua, ngay cả khi cô bước vào vừa rồi, cô cũng không khiến con trai mình nhìn về cô một cái.Dụ Tư Tình dừng lại một lúc, sau đó chậm rãi đi đến ghế sô pha, ngồi xổm xuống và cố gắng ngang bằng với cậu bé nhất có thể.Sau khi bộ phim trên màn hình máy tính kết thúc, Dụ Gia Phan ngẩng đầu lên, nhìn thấy người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đôi mắt to của cậu bé có chút sững sờ, mãi cho đến khi Dụ Tư Tình cười với cậu: “Mẹ là mẹ con.”Mẹ là mẹ con.Những chữ này khiến Dụ Gia Phan đối với hình tượng của cô mơ hồ hiểu ra, cậu bé gật đầu và chậm rãi nói: “Chào mẹ.”Chú hai đã dạy bé phải lễ phép khi gặp mẹ.Dụ Tư Tình biết cậu bé đã quên đoạn thời gian ở với cô, có lẽ đợi cô bước ra khỏi cánh cửa này, trong chớp mắt đứa nhỏ này có thể quên cô.
Chỉ có cô mới có thể hiểu được cảm xúc đau khổ trong l*иg ngực này, nụ cười của cô dường như là chiếc mặt nạ dùng để che giấu đi cảm xúc: “Phan Phan, con có thích sống cùng bố không?”Dụ Gia Phan với khuôn mặt bụ bẫm hồng hào ngượng ngùng nói mình thích.Dụ Tư Tình đưa tay lên, dùng những ngón tay hơi lạnh vuốt ve khuôn mặt cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Về sau mẹ không thể đến thăm Phan Phan mỗi tháng …”Dụ Gia Phan nghiêng đầu nhìn cô một lúc lâu, bàn tay nhỏ bé của cậu chợt nắm lấy đầu ngón tay cô, rồi lại chạm vào lông mi của cô: “Mẹ … đừng khóc.”Đôi mắt thân thiện của Dụ Tư Tình cố kìm nén cảm xúc, rõ ràng không cố rơi nước mắt, nhưng con trai không ngừng lau nước mắt giúp cô, trong miệng lẩm bẩm: “Mẹ không khóc.”“Mẹ… không có khóc.” Giọng Dụ Tư Tình gần như nghẹn lại, như thể cô đã khóc to một lúc rồi.Cô không thể chịu đựng thêm nữa, chỉ có thể chật vật đứng lên, tránh đi ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ, giày cao gót lùi lại một bước, rồi lại một bước nữa như thể chân không chạm lên mặt đất, dạ dày nổi lên một trận đau nhói, cảm giác đau đớn khiến toàn thân cô chết lặng mà quay người bỏ đi.Dụ Tư Tình lảo đảo đi đến trước thang máy, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, muốn gục ngã xuống, một bàn tay mảnh khảnh từ phía sau đỡ lấy cô, thoáng cái liền dời đi, lông mi run rẩy khẽ nhếch lên, nhìn thấy Hạ Tuy Trầm đang đứng bên cạnh, giọng điệu của anh rất bình tĩnh: “Tôi đưa chị đến sân bay.”—Hôm nay điều kiện đường xá ở trung tâm New York rất thuận lợi và không hề có tắc đường.
Có vẻ như ông trời đã đặc biệt ban phước cho cô có thể đến sân bay đúng giờ.Hạ Tuy Trầm đích thân chở cô đi một đoạn đường, Dụ Tư Tình biết rằng đây là niệm tình nhiều năm qua, cô ngồi ở vị trí phụ lái và lặng lẽ nhìn cảnh đường phố qua kính cửa sổ, mãi cho cô nghe thấy giọng nói của mình: “Xin lỗi, tôi đã trả lại cổ phần cho anh trai cậu rồi.”Việc làm đó của cô chắc chắn đã thúc đẩy sự kiêu ngạo của Hạ Ngữ Liễu và khiến Hạ Tuy Trầm rơi vào tình trạng khó khăn bị vây hãm.Hiện giờ Dụ Tư Tình không thể làm gì được, nửa năm qua còn phải chịu đựng người khác chỉ cây dâu mắng cây hòe là chiếm đoạt tài sản của Hạ Vân Tiệm.Dùng giá trị liên thành của cổ phần chỉ để đổi lấy một lần gặp Hạ Vân Tiệm.Hạ Tuy Trầm lái xe rất ổn định, không hề có ý trách cứ cô, giọng bình đạm nói: “Dù chị có muốn trả lại cổ phần hay