Nghe xong lời Nhan Tiêu nói, trên mặt Lăng Dịch Hằng xuất hiện vài phần xấu hổ, kỳ thật hắn giải thích không chỉ muốn Lạc Tử Tịch nghe, còn muốn Nhan Tiêu nghe được, dù sao Nhan Tiêu còn là đối tượng hắn muốn theo đuổi, hắn không muốn khi Nhan Tiêu còn chưa truy được tới tay lại phá hỏng ấn tượng với hắn. Bất quá, nhìn bộ dạng Nhan Tiêu hẳn là không để ý chuyện như vậy, dù sao nơi của Nhan Tiêu vẫn là hỗn loạn.
"Này... Nhan Tiêu..."
Lăng Dịch Hằng đem ý nghĩ trong lòng nói cho Nhan Tiêu nghe, nhưng ngẫm lại bây giờ còn chưa phải thời điểm, hiện tại trọng yếu là để cho Lạc Tử Tịch nghe được lời giải thích của hắn. Bây giờ nếu làm Nhan Tiêu mất hứng, phỏng chừng Nhan Tiêu xoay người bước đi, đến lúc đó hắn muốn khóc cũng không kịp.
"Chuyện gì?"
Nhan Tiêu tựa lưng vào ghế, có chút lười biếng hỏi.
"Nhan Tiêu, hiện tại quan hệ của người với Tử Tịch tốt nhất, hẳn là sẽ nghe lời ngươi, người giúp ta nói với nàng với. Ta thật sự không phải cố ý, để nàng tha thứ cho ta được không? Ngươi giúp ta một chút."
Lăng Dịch Hằng hạ xuống tôn nghiêm nam nhân cầu xin Nhan Tiêu.
Lạc Tử Tịch không chịu nghe hắn giải thích mà trực tiếp chiến tranh lạnh khiến cho hắn vô cùng bất lực. Hiện tại chỉ có thể từ nơi Nhan Tiêu tìm đường đột phá.
"Lăng tiên sinh, ta dường như có nhớ một việc."
Nhan Tiêu liếc nhìn Lăng Dịch Hằng, sau đó bày ra bộ dáng suy tư giống như cố gắng nhớ lại việc gì đó.
Lăng Dịch Hằng nhìn thấy bộ dáng Nhan Tiêu, tất nhiên là cảm nhận được được chuyện Nhan Tiêu nhớ là một chuyện rất trọng yếu, hắn cũng không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ là khẩn trương cùng mong mỏi nhìn Nhan Tiêu, có lẽ đợi Nhan Tiêu nhớ ra là có thể tìm đường đột phá cho Lạc Tử Tịch cùng hắn. Thế nhưng Nhan Tiêu tựa hồ suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra được. Chân mày còn thường xuyên nhíu lại làm cho hắn nhìn đến nỗi trong lòng cũng gắt gao co lại vào nhau.
Biểu tình của Lăng Dịch Hằng hoàn toàn rơi vào trong mắt Nhan Tiêu, nàng muốn cười nhưng là vẫn nhịn, trên mặt vẫn là bộ dáng suy tư khổ não. Qua một hồi lâu Nhan Tiêu mới thở dài nói:
"Lăng tiên sinh, ta nhớ rõ trước đây ngươi có nói với ta một chút... Ngươi muốn để cho Tử Tịch nhìn thấy hình ảnh không nên thấy, ngươi cảm thấy dựa vào tính tình của nàng sẽ tha thứ cho ngươi sao?"
Nhan Tiêu nói mơ mơ hồ hồ tựa như chỉ có một ý tứ, nhưng tựa hồ cũng có rất nhiều ý tứ.
Trước đây nói cùng nàng? Lăng Dịch Hằng nháy mắt ngây ngẩn cả người. Lời này của Nhan Tiêu... là ý tứ gì? Trước đây cùng nàng nói cái gì? Hắn biết nếu để cho Lạc Tử Tịch nhìn thấy hình ảnh hắn lên giường cùng nữ nhân, dựa vào tính tình Lạc Tử Tịch sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn, hơn nữa có khả năng vĩnh viễn cũng không tha thứ. Lạc Tử Tịch... Nhan Tiêu... trong lòng Lăng Dịch Hằng bỗng dưng động đậy, hắn có chút kích động nhưng ngay lập tức thấy thật đồi bại. Hắn đại khái biết ý tứ Nhan Tiêu. Ý Nhan Tiêu chỉ việc hắn từng thổ lộ với nàng, mà Nhan Tiêu bảo Lạc Tử Tịch không tha thứ là nói cho hắn biết, để cho hắn buông tha Lạc Tử Tịch sau đó Nhan Tiêu sẽ chấp nhận hắn.
Buông tha cho Lạc Tử Tịch, hắn làm được sao? Không có khả năng! Hắn muốn Nhan Tiêu, nhưng hắn cũng không buông ra Lạc Tử Tịch.
Lăng Dịch Hằng biết, cùng một chỗ với Nhan Tiêu, Nhan Tiêu sẽ là một tình nhất rất tốt, nhưng sẽ không là một lão bà tốt, Nhan Tiêu yêu nghiệt khiến cho người ta không có cảm giác an toàn, vậy nên Nhan Tiêu chỉ thích hợp để người chinh phục. Mà Lạc Tử Tịch lại bất đồng, Lạc Tử Tịch tuyệt đối trăm phần trăm đủ tư cách làm phu nhân, là một thê tử tốt. Hắn có thể ở bên ngoài chơi đùa cùng nữ nhân khác nhưng sẽ không đùa giỡn với Lạc Tử Tịch, hắn thực sự cần Lạc Tử Tịch. Hắn không nghĩ gia đình hiện tại bị hắn phá hư, hắn không muốn rời đi Lạc Tử Tịch. Hắn cũng không thể để Lạc Tử Tịch bỏ đi, rời xa Lạc Tử Tịch hắn không biết sẽ phải sống như thế nào.
Tỷ như từ hôm qua cho tới bây giờ, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới đều trống không, lạnh lẽo. Trước kia Lạc Tử Tịch thường đi công tác, nhưng vẫn còn đó ngôi nhà của hai người, Lạc Tử Tịch sẽ cho hắn một cái ngày về, trong lòng hắn sẽ có nhớ nhung, tưởng niệm, hắn không quản Lạc Tử Tịch ra ngoài bao lâu đều sẽ trở về bên cạnh hắn. Nhưng bây giờ, Lạc Tử Tịch xoay người đi khiến cho hắn cảm thấy run sợ. Hắn cảm nhận được lần quay đi này đem hắn đá ra khỏi thế giới của nàng, đem cánh cửa thế giới của nàng đóng lại, mà hắn chỉ có thể bị cách ly bên ngoài, cho nên hắn sợ hãi, hắn bối rối.
Tình nhân, có thể chậm rãi phát triển, nhưng còn lão bà lại chỉ có một. Trên thế giới chỉ có một Lạc Tử Tịch, Lăng Dịch Hằng biết ngoại trừ Lạc Tử Tịch không ai có thể khiến hắn mong muốn lấy về nhà làm lão bà. Lăng Dịch Hằng biết ý tứ Nhan Tiêu, dù vậy hắn cũng không thể đáp ứng Nhan Tiêu.
"Nhan Tiêu, quan hệ của người cùng Tử Tịch không phải rất tốt sao?"
"Ta cùng nàng quan hệ không sai, thế nhưng nếu để ta nói, bây giờ có phải thời cơ tốt không? Ngươi sẽ làm như thế nào?"
Nhan Tiêu cười, thản nhiên nhưng không cách nào che giấu nụ cười quyến rũ.
"Nhan Tiêu, ta thích ngươi, rất thích, đây là sự thật ta không thể phủ nhận, nhưng Tử Tịch là lão bà của ta, thì vẫn sẽ là lão bà của ta, ta sẽ không buông ra nàng."
Bỗng dưng Lăng Dịch Hằng kiên định nói. Nhan Tiêu quả thật rất hấp dẫn người, nhưng vẫn không thể so với vị trí Lạc Tử Tịch trong lòng hắn.
"Ha ha, kia xem ra ta nhất định phải thất vọng."
Nhan Tiêu có chút thất vọng nhún vai.
Nhan Tiêu đem tách cà phê thả lại trên bàn, sau đó làm bộ dáng muốn đứng lên. Tuy rằng nàng không giải thích rõ ràng, nhưng nàng tin ý tứ trong lời nói cũng đủ cho Lăng Dịch Hằng không gian tự do tưởng tượng, bình thường người tự cho là thông minh thường sẽ đem lời nói của người khác cắt câu lấy nghĩa, hình như Lăng Dịch Hằng cũng là dạng này.
Nhìn thấy Nhan Tiêu phải đi, Lăng Dịch Hằng rất nhanh đứng dậy kêu lên:
"Nhan Tiêu."
Còn chưa nói xong hắn sao có thể để Nhan Tiêu cứ như vậy mà đi? Hôm nay nếu Nhan Tiêu đi mất, về sau khó có cơ hội cho hắn hàn huyên cùng Nhan Tiêu, mà quan hệ của hắn với Lạc Tử Tịch sẽ không thể hòa hảo lại được.
"Lăng tiên sinh, có vẻ chuyện của ngươi, ta lực bất tòng tâm, ngươi phải biết, ta cũng không có tâm tư mà giúp ngươi, đúng không? Ngươi sẽ không ép buộc đi?"