"Lạc Tử Tịch, ngươi ly hôn đi."
Nhan Tiêu nghiêm túc nói với Lạc Tử Tịch.
Nàng chưa cùng Lạc Tử Tịch bàn luận về vấn đề này, vẫn muốn tự mình Lạc Tử Tịch đề xuất, bởi vì nàng không muốn bức Lạc Tử Tịch. Nhưng mà lúc này đây nàng ghê tởm vô cùng, nghĩ trên lưng Lạc Tử Tịch còn mang danh Lăng phu nhân, cả người nàng liền không được tự nhiên. Dù sao nàng cũng muốn lấy cái danh hiệu đó ra khỏi người Lạc Tử Tịch.
Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Tiêu, chỉ là im lặng nhìn Nhan Tiêu. Hôm nay Lăng Dịch Hằng nói gì đó cùng Nhan Tiêu nàng không hỏi đến, Nhan Tiêu không nói, nàng cũng không muốn hỏi. Nhưng nàng biết nhất định giữa bọn họ đã xảy ra cái gì, nếu không Nhan Tiêu cũng sẽ không phản ứng như vậy. Thế nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Nhan Tiêu luôn vân đạm phong khinh lại như vầy... Giống như rất phiền toái? Bất quá, Lạc Tử Tịch cũng nhìn ra được vấn đề trong mắt Nhan Tiêu, vốn dĩ từ đầu Nhan Tiêu không có nói từ "Ly hôn" này với nàng, tuy rằng hiện tại các nàng ở cùng nhau, dù có lý do để thay thế, nhưng Nhan Tiêu không có bắt nàng ly hôn. Hiện tại Nhan Tiêu nghiêm túc khiến cho Lạc Tử Tịch biết, có một số việc nàng phải nên đối mặt.
Lạc Tử Tịch biết thật ra trong lòng Nhan Tiêu muốn nàng có thể ly hôn với Lăng Dịch Hằng, không ai nguyện ý chia sẻ người yêu của mình, Nhan Tiêu cũng không ngoại lệ. Cho dù Nhan Tiêu không nói, Nhan Tiêu không biểu hiện ra bên ngoài, cũng không phải Nhan Tiêu hào phóng, chẳng qua Nhan Tiêu có thói quen chiều chuộng nàng, ẩn nhẫn nàng.
Đây là thời điểm nàng phải đem chuyện hôn nhân giải quyết thỏa đáng, nàng cùng Nhan Tiêu lúc này đây, không nên lại để cho Nhan Tiêu ủy khuất như vậy. Vấn đề giữa nàng và Lăng Dịch Hằng quả thật đã không thể trở lại như trước, mặc kệ là nàng ngoại tình hay Lăng Dịch Hằng ngoại tình, tan vỡ chính là tan vỡ, cho dù sai là do nàng, nàng cũng có thể dũng cảm gánh vác sai lầm của chính mình, cấp cho chính mình, cho Nhan Tiêu cùng Lăng Dịch Hằng một cái công đạo.
"Được."
Lạc Tử Tịch im lặng sau đó cũng chỉ nói một chữ.
Nhưng một chữ này lại như tiếng sấm truyền vào tai Nhan Tiêu. Nàng nghĩ Lạc Tử Tịch sẽ do dự rất lâu, nàng nghĩ Lạc Tử Tịch còn chưa dám đi đối mặt. Nhưng mà Lạc Tử Tịch lại dùng một từ đơn giản nói ra tất cả lựa chọn của nàng, cũng nói cho nàng biết kết quả. Nhan Tiêu có chút kích động ôm lấy Lạc Tử Tịch, là kích động cũng là cảm động.
"Nhan tiểu bằng hữu, ta chỉ nói một chữ mà thôi, ngươi sao lại kích động thành dạng này?"
Lạc Tử Tịch cười ôm lại Nhan Tiêu, nàng chỉ trả lời một cách đơn giản mà thôi, lại khiến cho Nhan Tiêu kích động như thế, trong lòng Lạc Tử Tịch cũng rất là cảm động, trong lòng cảm thấy phá lệ ấm áp. Đương nhiên nàng phát hiện Nhan Tiêu càng để ý nàng, biểu hiện càng ngày càng giống tiểu bằng hữu. Lạc Tử Tịch thấy thật buồn cười nhưng cũng hiểu được vô cùng hạnh phúc.
Lại nghe đến xưng hô "Nhan tiểu bằng hữu", trên trán Nhan Tiêu nhất thời hiện lên mấy cái hắc tuyến, mặt cuối xuống đất. Nàng mau thành nữ nhân ba mươi còn bị xưng là "Tiểu bằng hữu", bộ dáng này chính là bộ dáng nữ tình nhân kêu nàng phải kham làm sao nha?
"Lạc lão bà bà, tiểu bằng hữu trong miệng ngươi đã muốn mau ba mươi."
Nhan Tiêu buông ra Lạc Tử Tịch, trắng mắt liếc Lạc Tử Tịch một cái. Nàng vô cùng để ý có biết hay không?
Lạc Tử Tịch cười thầm, càng cùng một chỗ với Nhan Tiêu lại càng phát hiện Nhan Tiêu khả ái chịu không được. Ân, mau ba mươi, còn là bộ dạng nữ nhân độc thân xinh đẹp quả là rất ít. Kỳ thật Lạc Tử Tịch vẫn muốn hỏi Nhan Tiêu làm sao bảo trì độc thân đến bây giờ, người nhà nàng không nói gì sao? Nhan gia gia tộc lớn như vậy, cũng có thể mặc kệ không quản Nhan Tiêu sao?
"Ân, Nhan tiểu bằng hữu đã muốn mau ba mươi. Ha ha..."
Lạc Tử Tịch thực không phúc hậu nở nụ cười. Nhưng mà nàng cũng chả dám làm càn, cười một chút liền nói tiếp:
"Nhan Tiêu, đột nhiên sao lại muốn ta ly hôn?"
Có phải hay không Lăng Dịch Hằng làm gì Nhan Tiêu? nếu không Nhan Tiêu như thế nào đột nhiên nói với nàng như vậy?
Nhan Tiêu tiếp túc trắng mắt liếc Lạc Tử Tịch nói:
"Cái kia cực phẩm lão công của ngươi muốn ta giúp hắn giải thích chuyện ngày hôm qua, cái lý do lúc đó ta có thể lý giải, nhưng là ta không hiểu hắn thế nhưng muốn ta... Muốn ta và ngươi cùng hắn ba người với nhau... Shit! Hiện tại nghĩ tới còn cảm thấy buồn nôn. Lạc Tử Tịch, ngươi nói hắn thế nào lại có loại ý tưởng này, nói cái gì nếu là ta ngươi sẽ không để ý. Hắn dựa vào cái gì nói ngươi sẽ không để ý nha? Nói cái gì ba người cùng một chỗ, không chỉ có quan hệ giữa ta và ngươi tiến thêm một bước, còn có thể cùng hắn bên nhau, hôn nhân các ngươi cũng tốt đẹp viên mãn. Thật sự ta chưa gặp qua người cực phẩm như vậy, lúc đó nếu ta không cố kỵ bữa sáng chúng ta ăn cùng nhau không thể bị lãng phí, phỏng chừng ta sẽ phun lên mặt hắn. Lạc Tử Tịch, trước kia ngươi sao có thể thích người như vậy?"
Nhan Tiêu cho tới bây giờ còn không thể tưởng tượng.
Lạc Tử Tịch nghe xong liền biết sao lại thế này, chỉ là cười cười, cũng không vì lời của Nhan Tiêu mà có phản ứng đặc biệt, bởi vì nàng đã sớm đoán được ý nghĩ của Lăng Dịch Hằng. Chính là nghe được từ miệng Nhan Tiêu, tuy nàng có hơi căng thẳng nhưng tựa hồ tảng đá trong lòng lại buông xuống được.
"Ha ha, hắn khiến cho ngươi và ta cùng xuất hiện không phải vì để cho quan hệ chúng ta tốt lên, sau đó cho dù ta có phát hiện quan hệ ngươi cùng hắn nói tóm lại cũng sẽ không ngăn trở sao? Ta cũng không biết khi nào thì hắn bắt đầu có ý nghĩ như vậy."
Lạc Tử Tịch cười khổ.
Nhan Tiêu nhìn Lạc Tử Tịch, biểu tình hiện tại của Lạc Tử Tịch làm cho nàng thật đau lòng, bất quá, nàng còn có vấn đề muốn hỏi, liền hỏi:
"Lạc Tử Tịch, ngươi thật sự sẽ không ngại sao? Nếu là ta?"
Nhan Tiêu lấy câu kia của Lăng Dịch Hằng "Nếu là ngươi, Tử Tịch sẽ không để ý". Nàng thật muốn biết Lạc Tử Tịch có thể để ý hay không, Lăng Dịch Hằng cùng Lạc Tử Tịch kết hôn cũng đã lâu, Lăng Dịch Hằng có thể dùng lời thề son sắt nói Lạc Tử Tịch sẽ không để ý, khiến cho Nhan Tiêu trong lòng sinh ra một ít ý nghĩ. Một ít ý nghĩ sinh ra khiến nàng sợ hãi, cho nên nàng mới hỏi Lạc Tử Tịch.
Cái này, đến phiên Lạc Tử Tịch trắng mắt liếc Nhan Tiêu, tuy rằng nàng không