"Nhan Tiêu, ta muốn quay lại làm việc."
Chạng vạng, Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu ngồi trong sân nhỏ, Lạc Tử Tịch biết mình đã hoàn toàn bình phục nên hẳn là đi làm trở lại. Có lẽ Nhan Tiêu rất nhiều tiền, có thể dưỡng nàng nhưng nàng muốn có công việc, nếu không nàng sẽ thấy cuộc sống của mình trở nên thật hư vô.
Nàng không phải người cuồng công việc, nhưng nàng cần phải có một việc gì đó để làm, chứ không phải đứng ở trong đại trách Nhan gia làm Nhan gia đại thiếu nãi nãi. Tuy rằng nàng chỉ là một quản lý bình thường, nàng cùng Nhan Tiêu một chỗ không phải vì để cho Nhan Tiêu dưỡng nàng. Hơn nữa, ngay từ lúc ban đầu nàng mới là kim chủ Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu mỉm cười nhìn Lạc Tử Tịch, không đáp lời, nàng càng ngày càng thích im lặng như vậy nhìn Lạc Tử Tịch. Gần đây chuyện công việc khiến nàng cảm thấy có chút mỏi mệt, may mà thời điểm về nhà mỗi ngày đều có Lạc Tử Tịch chờ nàng. Nàng biết Lạc Tử Tịch muốn đi làm, chỉ là nàng không muốn Lạc Tử Tịch làm lụng vất vả như vậy. Nàng nhớ rõ trước kia Lạc Tử Tịch đi làm thường tam thiên lưỡng đầu* đi công tác, nàng không muốn cùng Lạc Tử Tịch tách ra cho dù là một hay hai ngày. Nàng muốn mỗi ngày về nhà đều có một cái ôm ấm áp chờ nàng.
*三天两头: thường xuyên (hầu như mỗi ngày).
Người trong công ty nàng không sợ bọn họ quấy rối, chính là những người đó thật làm cho nàng thấy phiền lòng. Đột nhiên nàng chán ghét công việc, nhưng nàng cũng biết chính mình không thể không đi làm, hiện tại toàn bộ Nhan gia đều phụ thuộc vào nàng. Nhan Tiêu ngồi lại gần Lạc Tử Tịch thêm một chút, sau đó dựa vào bả vai Lạc Tử Tịch nhắm mắt lại.
"Nhan Tiêu..."
Lạc Tử Tịch nhẹ nhàng gọi Nhan Tiêu một tiếng. Nàng biết gần đây Nhan Tiêu mệt chết đi, so với trước kia càng thêm mệt.
Nàng không biết nên giúp đỡ thế nào cho Nhan Tiêu, chỉ có thể đợi Nhan Tiêu về nhà cho nàng một cái ôm ấm áp nhất. Chính là mỗi khi Nhan Tiêu rời cửa, nàng không còn việc gì để làm. Trước đây nàng cũng là một người bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi liền cảm thấy không thoải mái.
"Không đi làm, được không? Ta không muốn ngươi giống như trước đây mệt mỏi như vậy, hiện tại có ta, ta không muốn ngươi mệt mỏi."
Nhan Tiêu từ từ mở miệng. Công việc có bao nhiêu vất vả nàng bây giờ biết được, nàng có năng lực để cho Lạc Tử Tịch thoải mái qua ngày, không muốn để cho Lạc Tử Tịch vất vả. Nàng cố gắng làm việc như vậy gì gia đình này, hiện tại Lạc Tử Tịch là thành viên trong nhà, nàng cam đoan để cho mọi người trong nhà sống thật thoải mái, một mình nàng dù có mệt thế nào cũng không sao.
Một mình nàng có thể gầy dựng toàn bộ Nhan gia, nàng có thể cho Nhan Lạc ở bên ngoài chơi đùa như thế nào liền chơi đùa thế đó, nàng có thể cho Nhan gia gia Nhan nãi nãi an hưởng lúc tuổi già, có thể cho Nhan ba ba Nhan mụ mụ muốn đi du lịch ở đâu thì đi ở đó. Đồng dạng, nàng cũng có thể cho Lạc Tử Tịch giống như một vị phu nhân phú quý, không có việc gì thì cùng Nhan Lạc đi dạo phố mua sắm. Nàng có thể cho Lạc Tử Tịch một cuộc sống giàu sang.
"Ta không nghĩ để cho nhân sinh của ta hoang phế. Mặc dù ở trong mắt của ngươi, công việc của ta tiền lương căn bản không tính là gì, nhưng ít nhất sinh mệnh ta còn có một ý nghĩa tồn tại. Con người, khi còn sống nên đi làm một ít chuyện có nghĩa, không phải tạo phúc nhân loại hay là cống hiến cái gì, thầm nghĩ để cho sinh mệnh càng thêm phong phú. Nhan Tiêu, ta biết ngươi sợ ta vất vả, nhưng ta vất vả đã thành thói quen. Nếu ngươi không muốn ta về công ty trước kia, như vậy, ngươi để ta đi giúp ngươi đi, nếu ngươi tin tưởng năng lực của ta, để cho ta giúp người, nhấc lên gia đình này."
Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu mười ngón tương khấu.
Lạc Tử Tịch thật rất đau lòng Nhan Tiêu, Nhan Tiêu liều mạng làm việc như vậy chỉ vì muốn mỗi người trong nhà thật tốt. Nàng không muốn Nhan Tiêu sống mỏi mệt như vậy, không nghĩ để Nhan Tiêu cái gì cũng khiêng ở trên vai mình. Nàng hiện tại cùng Nhan Tiêu là một thể, nàng hy vọng có thể cùng Nhan Tiêu chia sẻ. Lạc Tử Tịch biết, thật ra mỗi người Nhan gia cũng không phải tiêu dao như ngoài mặt, bọn họ tiêu dao chỉ vì không muốn Nhan Tiêu có nhiều gánh nặng như vậy.
Nhan gia gia Nhan nãi nãi mỗi khi Nhan Tiêu đi làm không chỉ một lần nói ít chuyện về Nhan Tiêu cho nàng, không chỉ một lần muốn nàng hảo hảo chăm sóc Nhan Tiêu. Mà Nhan Lạc, đối với nghiệp vụ gia tộc không chút nào để bụng nhưng cũng rất rõ ràng tình trạng hiện tại của nhan thị. Mặc dù Lạc Tử Tịch chưa gặp qua Nhan ba ba Nhan mụ mụ, nhưng nàng tin tưởng Nhan ba ba Nhan mụ mụ cũng không khác người trong nhà Nhan Tiêu, mặt ngoài là tiêu dao nhưng vẫn ngầm duy trì sự chú ý, quan tâm đến Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu vẫn muốn mạnh hơn nữa, nàng muốn quan tâm bảo vệ mọi người, hiện tại ngày cả mình cũng được nhét vào vòng bảo hộ của Nhan Tiêu. Nhưng Lạc Tử Tịch biết rõ mình cần, không phải là được Nhan Tiêu bảo hộ mà là cùng Nhan Tiêu kề vai chiến đấu, cùng nhau đối mặt những mưa gió của tương lai. Một mình Nhan Tiêu, đã quá mệt mỏi càng thêm mệt mỏi. Trước kia không có nàng bên cạnh Nhan Tiêu, Nhan Tiêu mệt ra sao nàng không biết, nhưng hiện tại ở bên cạnh Nhan Tiêu, nàng không cho phép Nhan Tiêu mỏi mệt như vậy.
Nhan Tiêu nghe xong lời Lạc Tử Tịch nói, không khỏi nhíu nhíu mày, nàng không muốn để cho Lạc Tử Tịch đi làm trở lại, cũng không muốn Lạc Tử Tịch ra ngoài làm việc, nhưng nàng biết tính tình Lạc Tử Tịch, không phải một người có thể ở trong nhà ngồi yên hưởng phúc. Không quay về nơi đó làm việc cũng không phải chuyện không tốt, ít nhất, hai người có thể cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm. Chỉ là gần đây có chút không thích hợp, bởi vì người phía dưới càng ngày càng không an phận, nàng cũng không muốn thời gian này để cho Lạc Tử Tịch tham gia vào.
"Qua thời gian này mới nói được không? Hơn nữa thân thể người vừa mới khôi phục, không thích hợp ra ngoài làm việc. Thêm thời gian nữa đi, thêm ít thời gian nữa thì đến chỗ ta. Công ty trước kia không cần quay lại, ta cũng không muốn lão bà của ta tam thiên lưỡng đầu đi công tác, so với tổng tài Nhan thị ta dường như còn nhiều hơn."
Nhan Tiêu mang theo u oán nói. Nàng thật không biết trước kia Lạc Tử Tịch làm việc gì mà