Sau khi nói xong, mắt cô ướt nhòe, cô nháy một cái rất nhanh, quay sang một bên.
Kỳ thật Dương Dương cũng đã được đến nơi này rồi, nhưng lúc đó nó còn nằm trong bụng cô. Vì để nuôi dưỡng được con, cô đã trải qua rất nhiều vất vả, trải qua rất nhiều đau khổ mà những cô gái khác không thể chấp nhận nổi. Vì sao hắn thậm chí nghĩ không đến, nhìn không thấy, chỉ biết một mực mà làm tổn thương cô? Nhìn cô đau khổ, hắn rất sung sướng, mở cờ trong bụng hay sao?
Bị cô mắng là “tên chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài” hắn tức giận, đang muốn nổi đóa lên với cô, lại nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cô , nội tâm của hắn bỗng thấy đau đớn.
Đáng chết, hắn vì thấy cô bộ dạng cố nén nước mắt mà đau lòng, nhìn cô khổ sở mà tự trách bản thân.
Hai người lớn vì có tâm trạng mà trầm mặc, Tiểu Ngưng vẫn ngồi đó, Đường Hạo cũng vẫn ra vẻ bình thường, cắt lấy miếng thịt bò bỏ vào miệng. Về phần hương vị đặc biệt hay gì đó, hắn cũng không cảm thấy được.
Dương Dương quan sát hai người lớn ngồi hai bên, nó biết mẹ trước kia có quen với ‘chú’, hơn nữa nó cũng xác định đến 90% ‘chú’ chính là ba của nó.
B
ằng không thì tại sao ‘chú’ lại đối xử đặc biệt như thế này với mình, thật nha, liệu có giống như phim truyền hình không? Ba mẹ yêu nhau, cãi nhau nhưng lại có một đứa con, sau bao nhiêu lâu thì lại một lần nữa tìm đến nhau, nhận ra nhau, rồi tiếp tục một cuộc sống gia đình hoàn chỉnh.
Ừ, nó đang đợi ai đó tự nói với nó, rằng ‘chú’ là ba nó.
Nhưng hình như mẹ và ba có chút vần đề, mẹ cùng ba thoáng nhìn rất lạ, không giống như chuyện trên TV, gặp nhau là ôm lấy nhau.
Ừ, hiện tại cũng có vẻ là như thế, nó tôn trọng quyết định của ba mẹ là được. Nếu như mẹ và ba ở cùng một nơi là tốt nhất, còn nếu không được thì nó cũng chấp nhận.
Nô đùa suốt cả một ngày, Dương Dương mệt mỏi cũng bắt đầu ngáp. Nhưng nó vẫn cứ quần lấy ‘chú’, muốn chú chơi game cùng nó: “Chú ơi , chơi với cháu nha! Trước kia cháu toàn đánh với máy chủ thôi! Đều không có ai cùng đánh yêu quái cả!”
Nhìn con, hai mắt đã nhíu lại với nhau Đường Hạo đau lòng nói: “Dương Dương hôm nay nên đi ngủ sớm một chút đi! Hôm nào chú cùng cháu chơi một trận ra trò! Ok”
“Vâng!” Nó có chút không bằng lòng nhưng ‘chú’ đã nói như thế rồi, ừ, ngực của ‘chú’ cứng hơn so với mẹ rất nhiều, nhưng thật rộng, nằm trong lòng chú thật thoải mái. “Oa….” Vừa cảm thấy thoải mái, cậu bé mở to miệng, ngáp dài một cái.
“Nhanh lên! Mau đi ngủ đi!” Đường Hạo đẩy thân thể bé nhỏ trước ngực ra, thúc giục nói.
Tiểu Ngưng tránh một bên, bước vào phòng để chuẩn bị đem con đi tắm rửa. Sau đó nói với người đàn ông đối diện đang ngồi trên ghế sô pha. “Dương Dương buồn ngủ rồi! Anh cũng bề bộn công việc mà phải không? Công việc của anh không phải lúc nào cũng rất bận hay sao?”
Hắn đến gặp con, cùng chơi với con, đã muốn con đi ngủ, thì bây giờ tất nhiên cũng không thể nên ở lại đây được.
Trong lòng bừa bộn suy nghĩ, cô được giải vây kéo con vào trong phòng tắm.
“Mẹ! Con không muốn tắm đâu!” Dương Dương chu miệng nói, giờ nó chỉ muốn được ngủ trong lòng ‘chú’ thôi.
“Người con bây giờ vô cùng bẩn, làm sao mà đi ngủ được! Láu lỉnh! Mau đi tắm thôi!”
“A ! Dạ, ! Phải nhanh lên! Nhanh lên mới được!”
Dương Dương đùa nghịch thật sự đã quá mệt rồi, sau khi được mẹ tắm xong, lại tựa vào người mẹ, ngủ thiếp đi.
Tiểu Ngưng dùng khăn bông cuốn lấy con, sau đó mới bước ra khỏi phòng tắm.
Khi cô bước ra, không may vẫn nhìn thấy hắn ở đó, liền nhíu mày lại.