“Đường Hạo, anh đừng có như vậy!” Tiểu Ngưng không ngờ hắn đột nhiên khinh bạc cô, toàn thân giãy dụa, cô đẩy bàn tay hắn đang đặt trên ngực mình ra.
Đường Hạo mới tiếp xúc với thân thể mềm mại của cô, hắn đã không bỡ rời đi. Nhưng cô đã kháng cự, được, hắn cố gắng làm người một chính nhân quân tử vậy. Hắn buông cô ra, nhún nhún vai nói chẳng sao cả: “Tốt, đã như vậy rồi thì không có gì để nói. Đợi khi có báo cáo xét nghiệm xong, tôi nhất định sẽ mang Dương Dương đi!”
Nói xong, hắn lấy áo, muốn rời khỏi căn phòng này.
“Không cần!” Tiểu Ngưng lại thất kinh đuổi theo, nắm lấy vạt áo sơ mi của hắn, hoảng hốt nói: “Anh không cấn phải đi!”
Hắn đưa lưng về phía cô, môi đắc ý mỉm cười. Vẫn không quay lưng lại, tiếp tục hỏi cô: “Tôi nghĩ cô đã có quyết định rồi hả?!”
Tiểu Ngưng nhắm chặt hai mắt, cắn chặt môi dưới, trên mặt đầy nước mắt khuất nhục, từ phía sau ôm lấy hắn, dùng hành động để trực tiếp nói cho hắn biết đáp án.
Khi sống lưng hắn chạm đến da thịt mềm mại của cô, sự chịu đựng của hắn cũng đạt đến cực hạn. Xoay người lại, ôm lấy thân thể cô, định đi vào một gian phòng khác.
Tiểu Ngưng nhìn ra ý đồ của hắn, loạng choạng lắc đầu: “Không được! Không thể vào căn phòng đó!”
“Vì sao? Chúng ta bây giờ cần một cái giường lớn!” Lúc này, hắn không muốn nghe thông báo ‘vì không có địa điểm tổ chức mà sự kiện bị hoãn lại.
“Đó là phòng của mẹ tôi! Chúng ta không thể!” Tiểu Ngưng kiên trì nói.
“Đáng chết, cô sẽ không để cho tôi tại ngay ghế sô pha mà muốn cô chứ?!” Bởi vì dục hỏa thiêu đốt mà khuôn mặt của hắn đỏ hồng lên, trên trán hiện rõ một tầng mồi hôi mỏng.
“Không, Dương Dương có thể đi ra bất cứ lúc nào!” Tiểu Ngưng nghẹn lời, ánh mắt chuyển về phía phòng tắm.
Đường Hạo không nghĩ gì nhiều, ôm cô thẳng vào trong phòng tắm.
Đường Hạo không mang theo chút tình cảm nào, cùng không để ý đến không gian. Hắn không lãng phí thêm chút thời gian nào nữa, đặt ngay cô xuống, sau đó kéo khóa quần, lộ ra niềm kiêu ngạo của hắn.
Mặt không biến sắc, Tiểu Ngưng dựa vào vách tường, chờ đợi cực hình đến. Cô cho rằng hắn giờ muốn tiến vào cô ngay.
Hắn từ trong túi quần móc ra một vật bọc giấy thiếc bạc.
Cái này………….. Tiểu Ngưng kinh ngạc nhìn hắn.
Đường Hạo rất nhanh mở ra: “Thế nào? Đừng có nói với tôi, cô không biết đây là cái gì, tôi sẽ không tin đâu!”
Tiểu Ngưng lại nhẹ nhàng nháy mắt ươn ướt lại, bình tĩnh nói: “Tôi biết, chỉ không biết là anh mua khi nào? Anh không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Dương Dương sao?” Cô không tin là hắn có thể dẫn theo con mà đi mua thứ này.
“Tôi có trong xe!” Hắn trả lời câu hỏi của cô, giương mắt lên nói: “Cô tự cởi áo mình ra đi, tôi mệt mỏi rồi!”
Tiểu Ngưng trong nội tâm lại mỏi nhừ, đau đớn. Hắn có sẵn trong xe, khi nào cần thì sử dụng, như vậy có nghĩa là lúc nào cũng có phụ nữ đến giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lí sao?
Ha ha, hắn đã từng nói cô là điếm, đàn ông như thế nào cũng là trở thành đàn ông của cô được!
Tuy cô không có tư cách gì, hắn nói cô cái gì cũng không phải, nhưng cô lại giận hắn, hắn sao có thể giống như loại trai bao kia, không kể thời điểm, không kể đối tượng.
“Nhanh lên! Đem quần áo cởi ra!” Thấy cô một mực không động đậy, Đường Hạo nhíu mày thúc giục.
Tiểu Ngưng không còn khóc nữa, có lẽ khóc cũng quá đủ rồi. Giao dịch này cùng hắn, cô cam tâm tình nguyện, có lẽ cũng bởi một phần còn yêu hắn.
Chậm rãi cởi toàn bộ quần áo xuống, thân thể cô hoàn toàn trần trụi trước mặt hắn.
Nhìn xem, thân thể cô thật hoàn mỹ, Đường Hạo trong nháy mắt quên cả hô hấp.
Tuy bọn họ đã có con, cũng