Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ độc thân tuổi 18


trước sau

Cả người mặc một bộ đồ thể thao, Tiểu Ngưng vừa bước chỗ bồn hoa đã thấy Hải Uy cầm dụng cụ đang nhổ sạch cỏ dại.

Tiểu Ngưng khẽ đến gần, Hải Uy xoay người, mỉm cười: “Chào buổi sáng, chị Ngưng! Không ngờ chị lại đến sớm như vậy!”

“Dậy sớm thì mới làm việc tốt chứ!” Cô nóng lòng muốn thử. Đã lâu không có làm việc, toàn thân bị buộc chặt cứng nhắc thật sự không có thoải mái.

“À! Đúng rồi! Sau đó chị còn phải dọn dẹp phòng đúng không?” Hải Uy vỗ vỗ trán, ngộ ra.

Tiểu Ngưng gật đầu, sau đó cầm lấy công cụ đi đến bồn hoa làm cỏ.

“Cẩn thận ! Nơi này toàn là sâu sẽ dọa chị đó. !” Hải Uy săn sóc nói, ngăn cản không cho Tiểu Ngưng qua.

“Không có vẫn đề gì! Tôi không có sợ sâu!” Tiểu Ngưng vẫn ung dung đi vào trong đám cỏ dại. Bước chân của cô nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức lũ sâu đang ngủ say. Chúng tỉnh giấc, lao ra khỏ ổ, bò lồm ngồm trên mặt đât, bám vào chân, ống quần của Tiểu Ngưng.

Cô không có kinh hãi, chỉ rung ống quần, cho bọn chúng rơi hế xuống đất. Dùng đất đã vùi lấp tiêu diệt tận gốc bọn chúng, mà không cần phải đụng tay vào.

Nhìn cô thành thạo công việc, bộ dạng không hề giả tạo, Hải Uy ngừng công việc trong tay, vẫn cầm dụng cụ, hỏi Tiểu Ngưng: “Chị đến từ vùng nông thôn à?”

Trong thành phố, các cô gái hầu như không biết làm cỏ xới đất, không biết sử dụng các công cụ làm vườn thông thường. Mà cô thì ngược lại, không ngại bẩn, không sợ mệt lại còn làm việc rất thành thạo nữa.

Tiểu Ngưng lắc đầu, đem cỏ đã nhổ ném qua một bên: “Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tôi đi làm cỏ xới đất. Trước kia nhìn trên TV, có thấy họ sử dụng qua những dụng cụ này như thế nào rồi!”

Cô chỉ là một cô gái lao động thu nhập thấp trong xã hội này. Không đất, không nhà, từ nhỏ đến lớn sống trong một căn phòng cho thuê cũ kĩ. Cô mới chỉ đặt chân đến vùng nông thôn một lần trước đây. Đó là nơi sống rất thỏai mái, trong lành, đất đai mênh mông….

Cô hiện tại cũng tốt rồi, làm việc không thấy mệt mỏi.

“Ha ha ha! Chị đúng là một cô gái kì lạ!” Hải Uy cười cười.Sau đó lại tập trung vào làm việc. Hai người cùng nhau nói chuyện, một bên đàm, một bên tiếu, làm sạch đống cỏ mà không biết mặt trời đã lên cao.

Bồn hoa lớn hơn mức bình thường. Cho dù bọn họ luôn luôn làm mà không nghỉ phút nào thì cũng chỉ được nửa bồn là cùng.

Đội chiếc mũ gập từ giấy báo, mặt Tiểu Ngưng đỏ bừng, mồ hôi toát ra từng tầng. Hai bàn tay nguyên bản đã dính đầy bùn đất, miệng đắng lưới khô, căn bản đã thấm mệt. Cô dừng công việc lại, lấy mấy tờ báo quạt quạt cho mát, ống tay áo đồng thời cũng đưa lên lau mồ hôi trên mặt.

“Chị Ngưng! Uống chút nước đi này! ”Hải Uy không biết từ đâu lấy ra hai chai nước khoáng, ném cho Tiểu Ngưng một chai.

Tiểu Ngưng theo phản xạ tiếp nhận. Chỉ là, cô thấy khó khăn khi nhìn xuống bàn tay mình. Nếu cô mở nắp bằng bàn tay này thì thể nào đất bẩn cũng bám vào miệng chai. Thật là bẩn!

Hải Uy hiểu được phiền nhiễu tròng lòng cô, đã nhanh tay hơn mở nắp: “Đây! Được chưa?”

“Cám ơn!” Tiểu Ngưng mỉm cười nói. Sau đó ngửa cổ, uống nước giải khát. Bởi vì miệng quá khô cho nên cô uống rất mau. Dòng nước trong veo từ khóe miệng chảy xuống cổ, rồi theo những đường cong trên quần áo của cô.

“A…” Cảm thấy trước ngực có chút mát lạnh, Tiểu Ngưng vội vàng buông chai nước ra, vuốt hai má. Trên khuôn mặt cô bống xuất hiện những vệt đất bẩn kéo dài.

“Ha ha ha….” Tiểu Hải Uy sang sảng cười to: “Ngưng! Chị thật hậu đậu!”

Ban đầu, Tiểu Ngưng còn không hiểu. Bất đắc dĩ sờ soạng lên mặt mới tỉnh ngộ. Nhất định trên mặt cô có bùn bẩn: “Ai nha…” Cô chật vật kêu lên một tiếng, sau đó theo bản năng đưa ống tay dính bùn lên lau.

Nhưng, cô quên

mất ống tay áo của mình cũng dính bùn rồi. Càng lau thì khuôn mặt càng đen, đến cuối cùng biến mình không khác gì tượng đất.

Tiếng cười của Hải Uy cũng theo đó tăng lên, sắp đạt đến mức không chịu nổi.

Nhìn thấy cậu ta đang cười mình, Tiểu Ngưng tức giận nhưng cũng không thể làm được được gì. Cô luôn hiểu phản ứng của con người là không thể ngăn cản.

Hải Uy cầm qua một miếng khăn giấy, duỗi thẳng cánh tay muốn giúp cô lau má.

Cậu vẫn còn muốn cười, thở hổn hển nói: “Chị Ngưng chớ có lộn xộn! Để tôi giúp chị!”

Bởi vì trong mắt của Tiểu Ngưng, Hải Uy chỉ giống như một cậu bé. Cho nên cô cũng khó chịu, để mặc cậu ta lau má giúp mình.

Mà động tác này của bọn họ trong mắt người khác lại trở nên vô cùng thân mật. Sắc mặt mắt cứng nhắc, bàn tay gắt gao nắm chặt lại.

Hắn mím môi, đi đến bên cạnh bồn hoa, dùng một ngữ khí cực kì lạnh lùng nghiêm túc nói: “Hải Uy, nhiệm vụ hôm nay của cậu hoàn thành xong rồi sao? Hay là tôi bố trí công việc quá nặng cho cậu?”

Tiếng nói giống như ác ma ngay lập tức khiến hai con người đang đứng bên bồn hoa đột nhiên tách khỏi nhau. Hai người cùng đưa mắt về hướng phát ra âm thanh.

Tiểu Ngưng làm bộ chải lại tóc, tỏ vẻ không biết hắn. Tay lại cầm bay sắt, tiếp tục nhổ đống cỏ xanh nhạt kia.

Đường Hạo liếc nhìn cô một cái, tiếp tục chờ Hải Uy. Chậm rãi đi về hướng bọn họ, cước bộ của hắn không giận mà uy nghiêm như một kẻ vương giả. Hải Uy chống đỡ không được. Thấy hắn, cậu tỏ vẻ khẩn trương: “Cậu chủ à! Nhiệm vụ anh giao em đã hoàn thành từ hôm qua! Hôm nay muốn thả lỏng một chút!”

“Thả lỏng một chút? Cậu có phải muốn công ty mà ba mẹ cậu để lại bị đám lang sói ngoài kia xâu xé hay không?” Đôi mắt lợi hại của Đường Hạo nhìn thẳng vào mặt cậu ta, nghiêm khắc tựa như một người anh cả.

Hải Uy nhún vai, sau đó nhận sai: “Được rồi! Em đây sẽ trở lại. Cậu chủ có nhiệm vụ gì muốn giao không ạ?”

Cha của Hải Uy là ông chủ của một công ty may mặc tại Anh Quốc. Nhưng bốn năm trước, trong một lần đi du lịch cùng vợ đã không may gặp nạn qua đời. Hải Uy lúc đó mới mười bốn tuổi, căn bản không thể gánh vác nổi một công ty Đại Lương, nên luôn chịu sự khó dễ do đám người thân như lang như hổ kia.

Đường Lập Huân đem con trai của bạn tốt về nuôi dưỡng, muốn tự mình dạy dỗ, để cậu ta nhanh chóng tiếp quản được công ty của ba mình. Nhưng ông còn bận tâm quá nhiều chuyện, không có thời gian quan tâm nhiều cho nên để Đường Hạo dạy dỗ thay.

Mà Hải Uy bây giờ kiến thức đối với kinh doanh đã rất phong phú, quản lí xí nghiệp đã có chủ kiến riêng. Cậu ta hiện tại chính là đang chờ ngày trở về Anh Quốc, đối đầu với đám lang hùm kia.

“Cậu trước tiên cứ đến công ty, trợ lí của tôi sẽ giao nhiệm vụ cho cậu!” Đường Hạo vừa dứt lời, ánh mắt chuyển biến nhìn hắn, ý từ rất rõ ràng, mời cậu ta rời khỏi đây ngay.

Hải Uy nhìn chằm chằm vào người đang cần mẫn làm việc kia, quan tâm nói: “Chị Ngưng! Nếu chị…! Những thứ này cứ để ở đây! Buổi tối trở về tôi sẽ làm nốt đống cỏ….”

“Hải Uy, cậu không nghe rõ vừa rồi tôi nói gì sao?” Ngữ khí Đường Hạo toát ra vị chua loét, nhưng Hải Uy không để ý tới.

“Cậu chủ! Tôi đi đến công ty ngay đây!” Hải Uy hướng Đường Hạo khoát tay rời đi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện