Ngồi trước hai cây đàn Piano là một đôi “tuấn nam mỹ nữ” đang hợp tấu một khúc nhạc kinh điển. Người ngoài dễ dàng nhìn thấy những ngón tay linh hoạt của họ đang lướt nhanh trên những phím đàn đen trắng, trông rất có hồn.
Dường như vấp phải một đoạn nhạc khó, hai người hiểu ý cùng nhau ngừng lại. Bản nhạc kết thúc một cách hoàn mỹ, lúc này bọn họ mới nhìn nhau cười thống nhất một suy nghĩ: sẽ hòa tấu lại sau khi chỉnh sửa xong khúc nhạc.
Chàng trai tuy rằng rất tuấn mỹ, khí chất cao quý tựa hoàng tử trong truyện cổ tích. Nhưng khi so với “mỹ nữ” vừa hợp tấu cùng thì hắn thật sự quá già.
Một “lão nhân nam”.
“Mỹ nữ” vuốt vuốt mái tóc dài của mình kinh ngạc nhìn “lão nhân nam”: “Chú! Không ngờ chú lại chơi đàn piano giỏi như vậy, so với những thầy cô đã dạy cháu thì còn giỏi hơn! Ở khúc cuối ý! Bình thường cháu chỉ toàn chơi không được tốt, vậy mà không ngờ hôm nay lại có thể chơi một cách tự nhiên hay đến vậy!”
Nhị Nhị lại càng cảm thấy yêu quý người chú này hơn, mang theo sự sùng bái nhào vào lòng hắn.
Đường Hạo thuận thế ôm lấy thân thể nhỏ bé đó vào lòng. Bởi vì cô bé nhào vào lòng hắn rất nhanh lại rất mạnh, cánh tay đánh vào xương sườn khiến hắn bất giác nhíu mày.
Bất quá, hắn vẫn nhịn đau, mỉm cười khoe khoang: “Vậy, mau nói chú rất giỏi đi!”
“Ba Lương Bân là nhất, dì Ngưng thứ hai, chú là thứ ba!” Ở trong lòng Nhị Nhị, vị trí thứ ba đã là rất, rất cao rồi.
Tuy biết Nhị Nhị là con gái của Lương Bân nhưng nghe được cô bé nói mình không bằng Lương Bân, trong lòng Đường Hạo vẫn cảm thấy rất ghen ghét, trong lòng cảm thấy có vị chua chua: “Cha cháu cũng biết đánh đàn sao? Có giỏi hơn chú không?”
Nhị Nhị nghĩ nghĩ, sau đó thì lắc đầu: “Cha không biết đánh đàn! Ngữ âm cũng không được tốt, hát thì rất khó nghe! ”Tuy là ba của mình, nhưng cô bé là người ăn ngay nói thật.
Nghe thấy thế, trên mặt Đường Hạo lộ ra vẻ đắc ý: “Vậy, có phải chú giỏi hơn cha của cháu hay không?”
Nhị Nhị chớp mắt, hai con ngươi đen láy đảo đi đảo lại, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tuy chú biết đánh đàn nhưng ba vẫn là tốt nhất. Hì hì! Ai bảo ba là ba của cháu chứ! Mà chú chính là chú thôi!”
“Càng lúc càng to gan!” Đường Hạo nhéo cái mũi nhỏ, đem thân thể nhỏ bé kia bế lên như là chuẩn bị đánh cô bé một cái.
Nhị Nhị cũng không thấy sợ. Cô bé biết chú đang đùa với mình: “Hôm nay chú dẫn cháu đi gặp dì đi! A.. Cháu nhớ dì lắm!”
“Ừm! Hôm nay không thể, đợi vài hôm nữa chú nhất định sẽ cho cháu gặp dì Ngưng. Sau đó thì ngày nào cũng được gặp nhau!” Sau khi hắn giải quyết xong chuyện hôn ước kia, hắn sẽ cầu hôn với Tiểu Ngưng, sau đó sẽ đón Nhị Nhị về cùng chung sống trong biệt thự.
Hơn nữa, hắn còn có ý xấu. Nếu Lục Giai Ngưng không nhận lời cầu hôn, hắn tựu sẽ lấy Nhị Nhị ra làm điều kiện uy hiếp cô. Ha ha! Lúc đó chẳng nhẽ còn sợ cô không đáp ứng.
“Thật sao?” Nhị Nhị mở to hai mắt hỏi.
“Đương nhiên! Chú nói chuyện phải giữ lời đó!” Hắn như thế nào mà lại nỡ đi lừa một đứa bé.
Nhị Nhị biết mình còn quá nhỏ nên chỉ có thể nghe lời chú. Bất qua, hôm nay cô bé còn muốn ra thêm một yêu cầu nho nhỏ: “Vậy, hôm nay chú dẫn cháu đi ăn Humbuger được không ạ? Đã lâu không được ăn… rất muốn… rất muốn ăn….”
“Hả!? Sao lại nói là đã lâu không được ăn? Không phải hôm qua bà Trần vừa mua Humbuger cho cháu rồi hay sao? Cháu nghĩ là chú không biết hay sao?” Tiểu nha đầu này không ngờ vẫn có gan nói lời không thành thật trước mặt hắn.
Bà Trần là một bảo mẫu rất đáng tin cậy nên hắn mới có thể để bà chăm sóc cho Nhị Nhị.
Bị chú vạch trần lời nói dối, Nhị Nhị đỏ bừng cả mặt nhưng vẫn không chịu khuất phục cố gắng nói tiếp: “Nhưng là… Nhưng là… đó là nhưng cái đó đều là do bà Trần mua về. Cháu không muốn ăn!