Đường Hạo hơi giật mình, rất nhanh sau đó hắn bỏ đống đồ ăn xuống bàn bên cạnh, một tay túm chặt lấy cô gái áo trắng trước mặt: “Lục Giai Ngưng! Em dám ở sau lưng tôi chạy ra ngoài sao? Nếu thích ăn Humbuger, chỉ cần nói thì tôi sẽ đưa em đi ngay! ”
“Dì! Dì!! Con rất nhớ dì!” Nhị Nhị một bên liến thoắng miệng, chỉ muốn nhảy lên ôm ngay người đối diện trước mặt.
Cô gái “Lục Giai Ngưng” mặc bộ đồ trắng, mái tóc dài nhìn bọn họ bằng vẻ mặt không hiều gì cả: “Đáng ghét! Mau bỏ tay của anh ra! Các người bị bệnh tâm thần hả?! Nhận nhầm người rồi!”
Cô gái vùng vẫy ra khỏi bàn tay của hắn, vẻ mặt tức giận: “Đi không biết nhìn! Quần áo của tôi đều bị anh làm hỏng hết cả rồi!”
Đường Hạo không dám tin cô gái trước mặt lại mạnh mẽ thoát khỏi bàn tay hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào cô: “Lục Giai Ngưng! Lá gan của em càng ngày càng lớn rồi, đã trốn ra ngoài lại còn dám trước mặt tôi lớn tiếng!”
“Đồ thần kinh! Ai là Lục Giai Ngưng nhà anh?” Cô gái nhăn lông mày lại, khó chịu đẩy hắn: “Tránh ra!”
Thái độ của “Tiểu Ngưng” làm cho Đường Hạo không hiểu ra làm sao. Đến lúc định thần trở lại mới thấy cần phải ra ngoài đuổi theo cô ta.
Nhị Nhị ở phía sau lôi kéo gấu áo của hắn, tiếng nói non nớt: “Chú xem kìa! Dì lái xe đi rồi? Dì biết lái xe sao?”
Đường Hạo nhìn ra ngoài cửa, thấy cảnh “Tiểu Ngưng” đang rời đi.
Đáng chết! Tiểu Ngưng, em học lái xe khi nào mà tôi lại không biết? Lamborgini, xe thể thao kia là ai đưa cho cô ấy?
“Không phải dì! Người này không phải là dì đâu!” Nhị Nhị nhìn theo cánh cửa thủy tinh dài đến sát đất, rồi ngẩng lên nhìn Đường Hạo.
Đường Hạo đang đắm chìm trong mê man khó hiểu, nghe thấy câu nói của Nhị Nhị thì mới giật mình tỉnh ngộ, cười cười nói: “Đúng vậy! Cô gái kia … Cô ấy không phải là dì Ngưng đúng không?”
“Đúng vậy! Tóc của dì là lóc lượn sóng, tóc của dì này lại thẳng. Màu tóc của dì màu đen, dì này lại là vàng!” Nhị Nhị nói ra những điểm không giống nhau giữa dì và người phụ nữ vừa rồi. Ngồi vào bàn ăn, cô bé cười híp mắt: “Hơn nữa, dì nhìn thấy cháu chắc chắn sẽ ôm hôn cháu vào lòng, còn dì này lại lãm đạm, không nhìn lấy một cái, còn bảo cháu là đồ thần kinh!”
Những lời Nhị Nhị vừa nói khiến Đường Hạo càng khẳng định chắc chắc hơn người đàn bà kia tuyệt đối không phải là Lục Giai Ngưng. Đúng vậy! Cô gái của hắn đâu có biết lái xe. Còn nữa, người đàn bà vừa rồi khí chất rất cao ngạo, giống như một nữ doanh nhân. Loại khí chất này Lục Giai Ngưng không hề có.
Chân mày của hắn giãn ra, thế giới quả thật diệu kỳ, không ngờ trên đời này lại có những người giống nhau đến thế, tựa như chị em song sinh.
“Chú… Humbuger cháu ăn không vô, vậy…” Đưa chiếc Humbuger cắn dở đến trước mặt Đường Hạo, rõ ràng là ý muốn hắn giải quyết giúp.
Nhìn thấy cả vết răng nhỏ nhỏ cắn ở trên, Đường Hạo thiệt tình không muốn nhận.
“Chú! Chú ăn đi mà! Mẹ của cháu nói nếu cháu bỏ dư đồ ăn thì sau này lớn lên sẽ mọc thật nhiều, nhiều mụn trên mặt. Cho nên ngàn vạn lần cháu đều không dám bỏ dư thức ăn!”
Đường Hạo cầm thứ nọ trong tay, đưa mắt nhìn cô bé: “Chỉ vì muốn sau này xinh đẹp nên cháu mới nhờ chú thay cháu giải quyết hết đống này sao?”
“Hì Hì! Đúng rồi! Chú giúp cháu ăn đi mà! Sau này cháu muốn được xinh đẹp như dì!” Nói xong, cô bé không giấu được sự xấu hổ, miệng vẫn cười hì hì.
************************
“Đường Hạo! Anh đúng là một tên đại lừa gạt! Tôi ngốc nên mới tin anh…” Tiểu Ngưng dựa sát vào cửa sổ than thở, ngực thì nổi lên một hồi đau đớn kịch liệt. Cánh tay bám chắc vào tường, cô vuốt ngực, cố gắng để hơi thở ổn định trở lại.
Hắn đã nói thích, nói sẽ cắt đứt quan hệ với những người đàn bà khác.