Đúng vậy! Hắn đã có vị hôn thê. Điểm này khiến hắn á khẩu không trả lời được. Đúng! Lúc trước hắn qua lại với rất nhiều người, điểm thứ hai này hắn cũng không thể phản bác.
Nhưng cũng không hẳn là như vậy! Từ sau khi ở cùng cô, hắn đã không còn qua lại với Kỳ Kỳ, một lòng toàn tâm toàn ý hướng về phía cô. Hắn vì cô mà thủ thân như ngọc, “trung trinh” như thế nào mà bây giờ lại bị nói rằng có bao nhiêu phụ nữ khác bên ngoài. Thật là quá oan uổng cho hắn!
Nhìn thấy cô khóc nghẹn ngào, vẻ mặt ủy khuất, bộ dạng dường như rất đau khổ, Đường Hạo không nhịn được, muốn biện bạch cho chính bản thân mình: “Ngưng! Tôi thừa nhận đã có hôn thê, cũng thừa nhận lúc trước đã cùng Kỳ Kỳ. Nhưng từ khi gặp em, tôi tuyệt đối không có cùng người phụ nữ nào làm điều xằng bậy, có lỗi với em!”
Lần đầu tiên, hắn phá lệ, tự giải thích những hành vi của bản thân với người khác.
Chỉ có cô gái nhỏ trước mắt khiến hắn phải làm như vậy.
Ánh mắt của hắn tương đối nghiêm túc. Đôi mắt đẹp, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, nhìn thẳng vào cô không chút né tránh.
Trái tim Tiểu Ngưng đột nhiên co lại, lồng ngực không kiềm chế nổi mà dấy lên một làn cảm xúc ngọt ngào giống như vừa được ăn kẹo đường. Sự ngọt ngào đó lưu chuyển dần dần lên cổ họng, thay thế cho hương vị ê ẩm ban nãy.
Khóe miệng hơi mấp máy, bởi vì lúc này hạnh phúc đang lớn dần mà hơi nhếch lên một chút. Nước mắt lúc trước còn rơi như mưa vậy mà bây giờ lại biến mất hoàn toàn không thấy tăm hơi đâu cả.
“Được rồi! Đừng tỏ vẻ giận dỗi với tôi nữa có được không? Nếu không, tôi đánh em đó!” Đường Hạo kéo người cô lại gần, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mi cô. Hắn cũng không phải bởi vì hành động hồ nháo vừa rồi mà sinh giận.
“Anh thật sự không có cô gái nào khác? Thật vậy sao?” Cô cầm lấy cánh tay của hắn hỏi, đôi mắt mở to vẫn mờ nước ngước nhìn hắn.
“Ừ!” Hắn gật đầu.
Tiểu Ngưng không tin, nắm chặt lấy cánh tay hắn, chỉ vào dấu răng tròn đỏ trên đó, nói: “Thế cái này là cái gì? Như thế nào, anh đừng nói đây là do đàn ông cắn anh đấy nhé! Tôi không tin đâu!”
Nhìn dấu đỏ trên tay, hắn mới ngộ ra, vỗ vỗ trán, vừa giận lại vừa muốn cười thật to: “Hóa ra, em vì cái này nên mới phát cáu !”
“Ừ!” Cô gật đầu, học theo bộ dáng của hắn.
“Thì ra là vậy! Vì ấn ký này nên em mới ghen, không để ý đến tôi. Lúc đầu khi hai ta còn đang hạnh phúc như ở thiên đường thì đột nhiên em lại thay đổi, quăng tôi xuống địa ngục, chính là vì cái dấu ấn chết tiệt này?” Hắn tiếp tục hỏi, lần này là bất đắc dĩ.
Tiểu Ngưng nghe hắn kể lại thì cúi đầu, xấu hổ, chẳng dám cất tiếng.
Đường Hạo một tay giữ chặt bả vai cô, cánh tay còn lại nâng lên, để dấu ấn kia ngay trước mặt cô rồi nói: “Ngưng! Em thật sự nghĩ oan uổng cho tôi! Tôi thừa nhận vết răng này không phải do đàn ông cắn…”
“Vậy thì oan uổng cái gì? Là của phụ nữ lưu lại không phải hay sao? Anh cùng với người nào đó thân mật nên mới có dấu răng như thế này!” Cô lớn tiếng nói lại, đống thời cũng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay hắn đang nắm giữ vai mình.
“Ngưng! Không phải đàn ông, cũng không phải đàn bà mà là… của một đứa bé!” Hắn nhanh chóng giải thích.
Tiểu Ngưng rốt cuộc cũng ngừng giãy giụa. Cô đưa ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn.
Hắn tiếp tục giải thích: “Đây là do Nhị Nhị lưu lại. Chẳng lẽ em không nhận thấy vết răng nhỏ như thế nào sao? Nhìn nhỏ như