Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ độc thân tuổi 18


trước sau

Cô cùng Đường Hạo phát sinh quan hệ trong phòng suốt ngày hôm qua là một bí mật mà hầu như ai cũng biết. Mấy cô hầu gái khác khi đi qua Tiểu Ngưng cứ liếc mắt cười trộm khiến cho cô cực kì không thoải mái.

Phải biết rõ, cô là một phụ nữ chưa lập gia đình, lại ở trong nhà một người đàn ông, đêm qua hai người cùng ở chung một căn phòng… Câu chuyện này quả thực không dễ nghe.

Không những thế, mọi người ở đây lại bắt đầu không gọi cô là Tiểu Ngưng nữa, mà lại là Lục tiểu thư. Việc này khiến cho Tiểu Ngưng càng cảm thấy không quen, trong lòng khó chịu, không thể yên tĩnh nổi.

Xưng hô Lục tiểu thư làm cô luôn luôn cảm thấy mình không có một chút tôn nghiêm. Nhưng bây giờ không giống như lúc trước, mọi người đối với cô đơn thuần rất tự nhiên, không chút gượng gạo hay khó xử.

Tất cả là do Đường Hạo. Hắn không ngại làm những cử chỉ thân mật với cô ở trước mặt tất cả mọi người. Cứ gặp mặt một chút là lại hôn cô một cách sủng nịnh, hoặc là dùng ánh mắt yêu thương vuốt nhẹ lên mái tóc cô.

Mà cô thì càng ngày càng sa vào trong sự dịu dàng của hắn. Không thể phủ định, mỗi lần hắn làm thế là cô không phân biệt nổi phương hướng Đông Tây Nam Bắc.

…..

Đường Hạo từ công ty mới trở về, một tay cầm cặp tài liệu, một tay ôm lấy Tiểu Ngưng, hôn trộm cô một cái.

Lục Giai Ngưng hung hăng lườm hắn, sau đó oán giận cảnh cáo: “Anh đừng có đối xử với tôi như thế này! Tôi chỉ là một người hầu, mọi người nhìn thấy sẽ không hay đâu!”

“Ai nói em là người hầu? Em là mẹ của con tôi, là người phụ nữ tôi thích nhất!” Lơ đãng, hắn buột miệng nói ra mấy tiếng “người phụ nữ tôi thích nhất” này.

Tiểu Ngưng hơi giật mình, vẻ mặt thay đổi, nói: “Tôi chẳng tin đâu!”. Nếu hắn quả thực thích cô mà lại để cô chịu ủy khuất sao?

Không phải cô muốn làm tổng tài phu nhân. Ý nghĩ đó chưa từng hiện lên trong đầu cô. Cô chỉ đơn thuần muốn được làm vợ hắn, vì hắn mà sinh con dưỡng cái.

Nghe cô phủ định lời mình, hắn thật mất mức, tức giận nói: “Tôi đương nhiên là thích em nhất rồi! Nếu không phải vì tránh đụng em, tôi cần gì phải đi làm bảo mẫu cho con bé nha đầu dã man kia, còn bị nó hung hăng cắn cho một phát!”

Cô vẫn ngơ ngác, lắc đầu, tỏ vẻ không biết gì.

“Còn không phải sao? Mỗi lần nhìn thấy em là tôi đều khống chế không được mà muốn em!” Hắn đỏ mặt tía tai: “Chẳng nhẽ em không nhớ hay sao? Tôi bị thương tích đến thế mà vẫn cứ muốn em. Em nghĩ tôi với người đàn bà nào cũng có cảm giác như vậy hay sao?”

Tiểu Ngưng vẫn ngơ ngác, bất quá lần này cô gật đầu: “Đàn ông không phải là những kẻ không yêu cũng vẫn có thể làm như vậy hay sao?” Lúc trước hắn đối với cô cũng là như vậy, muốn cô chỉ đơn thuần là như vậy.

“Chết tiệt! Cái gì mà không yêu?” Hắn ôm chặt lấy thân thể cô vào ngực mình, sắc mặt hơi hồng: “Tôi nói cho em biết: đàn ông đơn thuần cần phụ nữ chỉ một, hai hay ba lần xong rồi sẽ cảm thấy chán, mệt mỏi vô vị. Chỉ riêng đối với người phụ nữ mình yêu thì bất luận ở đâu cũng nổi lên hứng thú, không bao giờ biết mệt mỏi!”

Lời của hắn khiến cô kích động. Hắn nói hắn thích cô. Hắn thích cô ư? Vành mắt cô ươn ướt vì cảm động, ở trong lồng ngực bá đạo của hắn mà khóc. Cái ôm gắt gao bá đạo này của hắn khiến cô nhớ quá, cứ ôm cô như thế đừng bao giờ buông ra.

Nghe được lời nói bá đạo cùng hương vị độc hữu trên người hắn, cô buột miệng hỏi: “Hạo! Vậy anh định sẽ thế nào? Anh có muốn kết hôn với tôi không?”

Hắn đã nói thích cô, cô lấy hết dũng khí chờ đợi câu

trả lời. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cứ đập thình thịch loạn xạ.

Cô tin hắn nhất định cũng nghe được tiếng trái tim cô đang đập lúc này.

Lời nói của Tiểu Ngưng khiến Đường Hạo yên lặng, không có cách nào trả lời cô được. Hắn muốn lấy cô, điều đó không có sai. Nhưng hiện hại còn quá nhiều vấn đề khó xử cần phải được giải quyết, hắn không muốn cô biết để rồi lại lo lắng.

Hết thảy mọi chuyện sau khi giải quyết xong hắn sẽ cho cô biết. Hắn đàn ông, không thể khiến cho người phụ nữ của mình phải chịu áy náy hay thiệt thòi mà chùn bước.

Hắn nhắm mắt lại, tay vỗ nhẹ lên sống lưng của Tiểu Ngưng, dịu dàng nói: “Hiện tại tôi phải đi ngay, có một hội nghị quan trọng cần phải tham gia. Đừng có tự nhận mình là người hầu nữa! Em là chủ nhân nơi này, là mẹ của con trai tôi!”

Hắn hôn lên trán cô. Cử chỉ này chính là thay cho lời hứa hẹn. Sau đó, hắn văn kiện rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, cô tự ôm lấy chính mình, bờ môi đỏ mọng không ngừng run rẩy. Thật khó chịu! Thật nhục nhã… Nước mắt cô cứ lã chã rơi xuống ướt đẫm cả khuôn mặt, rồi đến đôi bàn tay.

Câu trả lời của hắn một lần nữa lại giống như một bàn tay ma quỷ hung hăng đập nát toàn bộ hy vọng trong cô. Giờ phút này đây, cô giống như kẻ vô hồn, vô tri vô giác.

Cô bưng mặt khóc. Tiếng khóc nức nở truyền từ trong đôi bàn tay truyền ra. Ném mạnh cây lau nhà xuống sàn, cô ngã phịch xuống ghế salon mà khóc lớn.

Một lần nữa cô lại bị hắn lạnh lùng đẩy ra. Một lần nữa lại chứng mình cô quá ngốc. Vì sao cứ đặt hy vọng nơi hắn? Vì cái gì mà lại đi hỏi hắn để rồi rước lấy nhục nhã này? Cô thật là ngốc, quá ngốc, ngốc không thuốc nào chữa nổi!

Hắn căn bản sẽ không thể, và không bao giờ cưới cô được.

Đúng vậy! Mình chỉ là một phụ nữ hai bàn tay trắng, hắn cưới mình để làm gì cơ chứ?!

Hắn có thể thích cô nhưng tuyệt đối sẽ không yêu hoặc kết hôn với cô. Đem cô giữ lại bên cạnh người có lẽ đã là sự ban ơn lớn nhất mà hắn dành cho “người hắn thích nhưng không thể cưới”.

Khuôn mặt trắng bệch chợt nở một nụ cười thê lương. Cô rời khỏi ghế salon, cầm cây lau lên tiếp tục công việc đang dang dỏ của mình.

Nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên nền nhà sáng bóng, cô tự nhắc nhở mình: tuyệt đối không được u mê nữa. Nếu còn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho mình thì không được tiếp tục yêu hắn và nhất định phải mau chóng rời khỏi hắn.

Nước mắt to như những hạt đâu rơi xuống lã chã trên sàn nhà. Trên mặt cô còn lưu lại rất nhiều vệt nước mặt chưa khô.

Vì sao? Rõ ràng chính bản thân mình tự nhủ không được khóc nữa, thể mà… tại sao, nước mắt cứ tiếp tục rơi xuống, càng lúc lại càng nhiều?

Cô càng ngày càng chán ghét chính bản thân mình. Bản thân luôn dễ dàng bị hắn nắm giữ cảm xúc.

***************************

“Hạo! Hôm nay anh rảnh à? Mời em đến công ty thế này, định dẫn em đi chơi hay sao?”Tiền Lỵ Nhi một thân váy bó sát màu sơn trà, thiết kế mới nhất của Chanel năm nay, không thể che giấu nổi hưng phấn, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. “Đi ăn trưa cùng nhau nhé!”Rồi sau đó, thuận tiện buổi tối đi cùng với nhau…..Cô gái trẻ đang ngọt ngào nghĩ về điều này.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện