Tiểu Ngưng nức nở ngồi trên ghế đợi Đường Hạo. Trong lòng cô đang cực kì sợ hãi.
Lúc trước, cảnh sát đã thẩm vấn Trần A Tam. Họ nói hắn đã khai rằng không hề cùng cô có giao dịch bất hợp pháp nào. Cảnh sát cũng đã tiến hành kiểm tra lại. Còn về chuyện tình cảm, hắn không nói rõ chi tiết. Cô biết rõ mình chưa bao giờ gặp tên này, mà hắn, không phải là người rõ nhất hay sao?
Sau đó, cảnh sát tiến hành xét nghiệm náu cho cô, xác định cô không hề sử dụng thuốc phiện hay ma túy. Điều cô quan tâm nhất hiện nay chính là liệu bản thân cô có bị người đàn ông kia xâm phạm hay không?
Nếu có, Tiểu Ngưng chỉ muốn đâm đầu chết đi cho rồi! Cô quá ngu! Quá đần!
Kích động, Tiểu Ngưng giơ tay đập liên tiếp vào đầu mình. Hai mắt cô sửng đỏ, nước mắt thì không ngừng rơi. Hối hận hoang mang cực độ, tự mắng chính mình: Lục Giai Ngưng, thật đáng đời mày! Ai bảo mày ngu ngốc đến vậy, bị người ta lừa. Mày vẫn không muốn ở bên canh anh ấy, muốn bỏ đi cơ mà? Nhưng cuối cùng lại mong đợi anh ấy đến cứu mày sao?
Khi cảnh sát muốn khởi tố vụ án, buộc tội cô tàng trữ và buôn bán thuốc phiện, cô đã rất sợ hãi. Và chính lúc đó, cô biết chỉ hắn mới cứu được cô.
Đường Hạo mặt mày tái nhợt đi vào trong cục cảnh sát. Hắn nhìn người phụ nữ đang khóc nức nở trên băng ghế, gân xanh trên trán càng nổi rõ.
Cúi đầu, Tiểu Ngưng cảm giác cả người đang bị hàn ý lãnh khốc bao phủ. Ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, cô nhìn hắn.
“Đường Hạo!”Thấp giọng lẩm bẩm gọi tên của hắn, cô đã có biết bao nhiêu là sợ hãi, nhưng bây giờ còn sợ hãi hơn khi đối diện cùng hắn. Những giọt nước mắt như chuỗi hạt trân trâu đứt đoạn, thi nhau rơi xuống. Cô đứng dậy, luống cuống chạy về phía hắn.
Mà Đường Hạo thì vẫn lạnh lùng nhìn cô, sắc lạnh như băng. Hắn không thèm nói gì cả, bỏ mặc cô lại rồi rời đi.
Trong nháy mắt, Tiểu Ngưng dừng mọi hành động. Thân thể cứng nhắc đứng đó. Cô đứng yên như pho tượng, trên mặt không chút huyết sắc. Cô lại càng thêm khủng hoảng tinh thần, hắn lại không để ý đến cô. Hắn đang rất giận cô.
“Lục Giai Ngưng! Có người bảo lãnh cho cô, tạm thời cô có thể rời khỏi cục cảnh sát. Nhưng trong thời gian này, tuyệt đối không được xuất ngoại hay ra ngoài thành phố, cảnh sát có thể triệu tập cô bất cứ lúc nào!”Vị cảnh sát trước đó là người thẩm vấn Tiểu Ngưng, quăng một văn kiện đến trước mặt cô.
Quá kinh hãi, cô nhất thời không có phản ứng, người đứng ngây ra như phỗng, hỏi vị cảnh sát kia: “Tôi có thể đi được rồi sao?”
“Đúng vậy! Ký vào đây là có thể về!” Nam cảnh sát nhún vai nói.
“Cám ơn! Cám ơn!”– Ký nhanh vào chỗ tên mình, Tiểu Ngưng vội vàng tỉnh lại, cúi đầu chào mấy cái rồi chạy ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Đường Hạo!” Cô muốn giải thích mọi chuyện với hắn, để hắn đừng hiểu lầm cô.
Nhưng khi cô đuổi ra ngoài thì đã không còn thấy bóng dáng hắn nữa rồi, chỉ thấy vệ sĩ của hắn đứng đó. Cô hỏi: “Anh Lục Phong! Đường Hạo đâu rồi?”
“Thiếu gia đã đi trước rồi! Cậu ấy lệnh cho tôi đưa cô về biệt thự!” Qua nhiều năm, Lục Phong càng trở nên trầm ổn, lãnh mạc.
“A.!” Tiểu Ngưng thất thần nhìn về phía hành lang. Hắn không cho cô cơ hội giải thích, bất quá cô nhất định phải giải thích với hắn.
**************
Ba ngày liên tiếp, Tiểu Ngưng không thấy Đường Hạo trở về biệt thự. Mà cô cũng không biết cảnh sát định xử trí vụ án của cô thế nào. Căng thẳng, sợ hãi, cùng khát vọng muốn gặp hắn khiến trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tối hôm trước, Tiểu Ngưng đã bị quản gia nhắc nhở cô, mỗi ngày 4 giờ sáng phải thức dậy quét dọn toàn bộ biệt thự.
Nói cách khác, cô trở lại là người hầu ở đây.
Đối với yêu cầu này, Tiểu Ngưng cũng không có thấy đau lòng hay tủi thân. Đây là công việc cô muốn làm, một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi hay ủy khuất, cô chỉ khát vọng được nhìn thấy hắn. Cô rất nhớ hắn, muốn giải thích với hắn.
Cô muốn rời xa hắn, bất quá cuối cùng lại hối hận muốn trở về, nhưng lại bị Tiền Lỵ Nhị hạ thuốc mê. Tất cả là một cái bẫy Tiền Lỵ Nhi giăng ra từ trước, chỉ