Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ độc thân tuổi 18


trước sau

“Ai bảo em tự tiện nghe điện thoại của anh?” Vừa mới kết thúc một cuộc họp, trở lại văn phòng, Đường Hạo đoạt lấy điện thoại trong tay Tiền Lỵ Nhi rồi áp lên tai mình.

Lúc này, điện thoại đã ngắt.

Tiền Lỵ Nhi lè lưỡi, tỏ vẻ đáng yêu, nhanh chóng giang hai tay như cánh bướm nhào đến áp mặt lên ngực Đường Hạo: “Anh Hạo đừng tức giận nha! Vừa rồi là Lục Giai Ngưng gọi điện thoại đến, em nói với cô ta là anh đang họp!”

Nghe ba chữ “Lục Giai Ngưng”, sắc mặt Đường Hạo trầm xuống, hai tay nắm chặt lại.

Nhìn vẻ mặt này của hắn, trong lòng Tiền Lỵ Nhi vui vẻ khai hoa. Quả nhiên, cô đã đúng trong việc sử dụng một tên lưu manh trong kế hoạch này. Mọi thứ đang diễn ra theo đúng ý cô, tên lưu manh kia sẽ khai báo với cảnh sát theo đúng như những gì cô căn dặn.

Cô đã cho Trần A Tam biết danh tính, ngày tháng năm sinh của Lục Giai Ngưng. Khi cảnh sát hỏi cung hắn, hắn sẽ khai rằng : mấy hôm trước có người phụ nữ tên Lục Giai Ngưng chủ động đến tìm hắn. Hai người kết giao, và quan hệ phát sinh không tệ lắm. Tiếp theo, hai người lên kế hoạch bỏ trốn trong đêm đó.

Bất quá, bọn họ vừa mới xuống xe đến khách sạn, còn chưa kịp chuẩn bị làm gì thì cảnh sát đã đến.

Nghe giống như bọn họ là một đôi tình nhân lưỡng tình tương duyệt, bỏ trốn cùng nhau.

Ha ha… Đây cũng là lý do vì sao ngày đó cô lại lái một chiếc xe bình thường và mặc trang phục đàn ông. Nguyên nhân cũng là bởi vì trước cửa Đường gia có camera giám thị. Buổi tối, đêm khuya, trời tối đen như mực, thêm vào đó khoàng cách của camera giám thị đó lại ở phía trên cao khó có thể nhận biết ai với ai, chỉ có thể nhìn vào hình dáng và trang phục để nhận định đó là một người đàn ông.

Cô tin chắc rằng Đường Hạo sẽ cho điều tra, và đầu tiên sẽ là nhìn đoạn phim ghi hình của camera quan sát. Lúc đó, hắn ta sẽ nhìn thấy cảnh Lục Giai Ngưng kia lên xe của một người đàn ông rồi bỏ trốn.

Tiền Lỵ Nhi lại một lần nữa mỉm cười trong lòng, tự trầm trồ than phục bản thân ‘ thông minh cơ trí’. Tuy nhiên, màn kịch này diễn cũng có điểm quá khoa trương nhưng vẫn có đủ lực tác động. Ha ha, cô đã thành công, không phải hay sao? Đường Hạo đã công bố với giới truyền thông ngày kết hôn của hai người, hơn nữa tối qua hắn còn tặng cho cô một chiếc nhẫn kim cương nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế.

Vị trí Đường gia thiếu phu nhân đã nằm gọn trong tay của cô. Đường Hạo đã công bố chính thức tin tức về hôn lễ với giới truyền thông, hắn sẽ không còn cơ hội đổi ý một lần nữa.

Tiền Lỵ Nhi ôm lấy Đường Hạo, hướng khuôn mặt vào lồng ngực của hắn, bộ dạng ủy khuất, sợ hãi. Cô ta nhỏ giọng nói: “Hạo, anh giận em phải không? Là em không tốt, em không nên nói chuyện với cô ấy!”

Mùi nước hoa nồng nồng sộc vào mũi của hắn, Đường Hạo không được tự nhiên đẩy Tiền Lỵ Nhi ra khỏi người mình, mặt lạnh đáp lại: “Không riêng gì cô ta! Bất luận là ai gọi điện đến, anh cũng không hy vọng có người khác tiếp nhận thay!”

“A… Em biết! Hạo, từ nay về sau em sẽ không…..!” Tiền Lỵ Nhi nhu thuận nói xong lại trưng ra một bộ dạng ủy khuất hơn. Nước mắt rơi xuống nhìn rất thương tâm, cô ta giống như một cô vợ nhỏ nhẫn nhịn chịu đựng, nói: “Hạo! Có phải anh yêu cô ấy không? Có phải hay không anh đã yêu mẹ của Dương Dương rồi?”

“Câm miệng! Cô ta không phải là mẹ của Dương Dương, Dương Dương giờ không có mẹ!” Đường Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, bàn tay nắm chiếc điện thoại của hắn đang run lên.

Đáng chết! Lục Giai Ngưng mang theo thuốc phiện trong xe hơi bị bắt tại khách sạn đã bị đám kí giả chó săn kia phát hiện không ngừng tung tin ra bên ngoài gây xôn xao. Hắn chỉ có thể xin ba mẹ chú ý, đừng cho Dương Dương tiếp xúc với truyền thông, báo chí. Hắn không biết, liệu sau khi biết được những điều này, con trai của hắn sẽ phải chịu đựng

bao nhiêu thương tổn.

Nếu không phải hắn dùng tiền điều đình với cảnh sát, thì lúc này có lẽ Lục Giai Ngưng đã bị bắt giam.

“Anh Hạo, Lục Giai Ngưng đã như vậy, nếu còn để cho cô ấy ở lại trong Đường gia không phải là càng khiến cho giới truyền thông chú ý hay sao? Bọn họ cái gì cũng có thể viết, còn có…..!” Cô hơi ngừng lại, e dè cẩn trọng nhìn Đường Hạo rồi nói tiếp: “Còn có…. Chính là…Chúng ta sẽ kết hôn, em không hy vọng có một người đàn bà như thế xem vào cuộc sống của chúng ta. Em thật sự không thể là một người phụ nữ …bao dung…được cả những chuyện như vậy..”Kế tiếp là những tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào thay cho những lời nói đứt quãng.

Nhìn bộ dạng khóc lóc ủy khuất của Tiền Lỵ Nhi, Đường Hạo thở dài một tiếng, vỗ nhè nhẹ sống lưng cô ta, nói: “Thật xin lỗi, Lỵ Nhi! Anh để cô ta ở biệt thự chính là không muốn cô ta gây thêm chuyện gì bê bát nữa, ảnh hưởng đến Dương Dương!”

Tiền Lỵ Nhi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh phủ nước nhìn hắn: “Hạo, anh yêu cô ta không? Có yêu không?”

Đường Hạo nhìn cô một hồi, sau đó tay vuốt lên má của cô ta : “Người đàn bà kia… không đáng để anh yêu, thật sự không đáng!”

Ha ha ha…. Hắn thật là ngốc nghếch. Một lần, một lần lại thêm một lần tin tưởng cô. Vì cô, hắn không tiếc cãi lại lời ba mẹ. Vì cô, hằng ngày ở trong văn phòng, làm việc đến bạt mạng, cũng không ngừng đi xã giao mở rộng quan hệ. Mục đích của hắn là trong một thời gian ngắn tạo nên được thành tích đáng kể cho tập đoàn, có như vậy hội đồng cổ đông mới có thể ngậm miệng, cam tâm tình nguyện nghe theo sự lãnh đạo của hắn.

Thậm chí, hắn đã yêu cầu nhãn hiệu áo cười nổi tiếng nhất làm riêng cho cô một bộ váy cưới để chuẩn bị cho hôn lễ.

Kết quả, cô lại dùng kế hạ thuốc mê với hắn, cùng một người đàn ông hạ lưu bỏ trốn. Một lần nữa, cô lại muốn rời bỏ hắn. Bao nhiêu này qua, cô chỉ toàn lừa gạt hắn. Việc này, hắn thực không có cách nào tha thứ được, chỉ muốn bóp chết cô.

Nhưng hắn đã từng thề, dù có chuyện gì xảy ra cũng không làm tổn thương cô nữa. Cho nên, mấy ngày qua, hắn không có trở lại biệt thự. Hắn sợ, một khi đã trở về sẽ không thể khống chế nổi sự tức giận của bản thân, mà phá bỏ lời thề đó.

“Vậy… Anh định để cô ta ở lại biệt thự với thân phận gì?” Tiền Lỵ Nhi như bị đả kích lớn, cánh môi trở nên trắng bệch.

Đường Hạo nheo đôi mắt lại, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Người hầu!”

“Ý của anh là nói với bên ngoài cô ta là người hầu, hay là, từ giờ trở đi cô ta là người hầu trong biệt thự?” Tiền Lỵ Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết hỏi cho ra nhẽ, phập phồng chờ đợi câu trả lời của hắn.

“Đương nhiên là một người hầu thật sự!” Hiện tại, hắn tuyệt đối sẽ không yêu cô nữa. Và trong lòng hắn vĩnh viễn sẽ không có người phụ nữ nào đủ tư cách để hắn yêu thích nữa.

Hắn cũng sẽ không nhàm chán đi trả thù cô, bởi vì cô không đáng để hắn phải hao tổn tâm tư.

Nước mắt trên mặt Tiền Lỵ Nhi biến mất: “Hạo, em hy vọng anh không gạt em, bởi em thật sự rất yêu anh!”Ánh mắt thay đổi, Tiền Lỵ Nhi nhìn Đường Hạo rồi nói một yêu cầu: “Hạo, em muốn bố trí lại biệt thự chúng ta ở sau này. Nếu không, em cũng chẳng dám bước vào biệt thự của anh đâu!”

Đường Hạo vuốt cằm: “Được, Lỵ Nhi! Chuyện của công ty còn bề bộn, anh không thể cùng giúp việc chuẩn bị hôn lễ được, làm phiền em rồi!”

“Không sao! Dù gì thì em cũng chẳng có việc gì làm, bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của chính mình là là điều cực kì hạnh phúc!” Tiền Lỵ Nhi nhếch miệng cười trông có vẻ đáng yêu và hạnh phúc. Nhưng thật ra, trong nội tâm ác độc thì đang nảy ra một âm mưu quỷ kế.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện