“Ai bảo em tự tiện nghe điện thoại của anh?” Vừa mới kết thúc một cuộc họp, trở lại văn phòng, Đường Hạo đoạt lấy điện thoại trong tay Tiền Lỵ Nhi rồi áp lên tai mình.
Lúc này, điện thoại đã ngắt.
Tiền Lỵ Nhi lè lưỡi, tỏ vẻ đáng yêu, nhanh chóng giang hai tay như cánh bướm nhào đến áp mặt lên ngực Đường Hạo: “Anh Hạo đừng tức giận nha! Vừa rồi là Lục Giai Ngưng gọi điện thoại đến, em nói với cô ta là anh đang họp!”
Nghe ba chữ “Lục Giai Ngưng”, sắc mặt Đường Hạo trầm xuống, hai tay nắm chặt lại.
Nhìn vẻ mặt này của hắn, trong lòng Tiền Lỵ Nhi vui vẻ khai hoa. Quả nhiên, cô đã đúng trong việc sử dụng một tên lưu manh trong kế hoạch này. Mọi thứ đang diễn ra theo đúng ý cô, tên lưu manh kia sẽ khai báo với cảnh sát theo đúng như những gì cô căn dặn.
Cô đã cho Trần A Tam biết danh tính, ngày tháng năm sinh của Lục Giai Ngưng. Khi cảnh sát hỏi cung hắn, hắn sẽ khai rằng : mấy hôm trước có người phụ nữ tên Lục Giai Ngưng chủ động đến tìm hắn. Hai người kết giao, và quan hệ phát sinh không tệ lắm. Tiếp theo, hai người lên kế hoạch bỏ trốn trong đêm đó.
Bất quá, bọn họ vừa mới xuống xe đến khách sạn, còn chưa kịp chuẩn bị làm gì thì cảnh sát đã đến.
Nghe giống như bọn họ là một đôi tình nhân lưỡng tình tương duyệt, bỏ trốn cùng nhau.
Ha ha… Đây cũng là lý do vì sao ngày đó cô lại lái một chiếc xe bình thường và mặc trang phục đàn ông. Nguyên nhân cũng là bởi vì trước cửa Đường gia có camera giám thị. Buổi tối, đêm khuya, trời tối đen như mực, thêm vào đó khoàng cách của camera giám thị đó lại ở phía trên cao khó có thể nhận biết ai với ai, chỉ có thể nhìn vào hình dáng và trang phục để nhận định đó là một người đàn ông.
Cô tin chắc rằng Đường Hạo sẽ cho điều tra, và đầu tiên sẽ là nhìn đoạn phim ghi hình của camera quan sát. Lúc đó, hắn ta sẽ nhìn thấy cảnh Lục Giai Ngưng kia lên xe của một người đàn ông rồi bỏ trốn.
Tiền Lỵ Nhi lại một lần nữa mỉm cười trong lòng, tự trầm trồ than phục bản thân ‘ thông minh cơ trí’. Tuy nhiên, màn kịch này diễn cũng có điểm quá khoa trương nhưng vẫn có đủ lực tác động. Ha ha, cô đã thành công, không phải hay sao? Đường Hạo đã công bố với giới truyền thông ngày kết hôn của hai người, hơn nữa tối qua hắn còn tặng cho cô một chiếc nhẫn kim cương nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế.
Vị trí Đường gia thiếu phu nhân đã nằm gọn trong tay của cô. Đường Hạo đã công bố chính thức tin tức về hôn lễ với giới truyền thông, hắn sẽ không còn cơ hội đổi ý một lần nữa.
Tiền Lỵ Nhi ôm lấy Đường Hạo, hướng khuôn mặt vào lồng ngực của hắn, bộ dạng ủy khuất, sợ hãi. Cô ta nhỏ giọng nói: “Hạo, anh giận em phải không? Là em không tốt, em không nên nói chuyện với cô ấy!”
Mùi nước hoa nồng nồng sộc vào mũi của hắn, Đường Hạo không được tự nhiên đẩy Tiền Lỵ Nhi ra khỏi người mình, mặt lạnh đáp lại: “Không riêng gì cô ta! Bất luận là ai gọi điện đến, anh cũng không hy vọng có người khác tiếp nhận thay!”
“A… Em biết! Hạo, từ nay về sau em sẽ không…..!” Tiền Lỵ Nhi nhu thuận nói xong lại trưng ra một bộ dạng ủy khuất hơn. Nước mắt rơi xuống nhìn rất thương tâm, cô ta giống như một cô vợ nhỏ nhẫn nhịn chịu đựng, nói: “Hạo! Có phải anh yêu cô ấy không? Có phải hay không anh đã yêu mẹ của Dương Dương rồi?”
“Câm miệng! Cô ta không phải là mẹ của Dương Dương, Dương Dương giờ không có mẹ!” Đường Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, bàn tay nắm chiếc điện thoại của hắn đang run lên.
Đáng chết! Lục Giai Ngưng mang theo thuốc phiện trong xe hơi bị bắt tại khách sạn đã bị đám kí giả chó săn kia phát hiện không ngừng tung tin ra bên ngoài gây xôn xao. Hắn chỉ có thể xin ba mẹ chú ý, đừng cho Dương Dương tiếp xúc với truyền thông, báo chí. Hắn không biết, liệu sau khi biết được những điều này, con trai của hắn sẽ phải chịu đựng