Nghe được Tiền Lỵ Nhi ra lệnh, Tiểu Ngưng chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Hạo, run rẩy hỏi: “Đường Hạo! Sao anh…..anh thật sự định để cho em giặt quần áo của cô ta sao?” Cô bi phẫn hỏi, đây cũng là câu hỏi cô dùng chút khí lực còn lại, gồng mình lên hỏi hắn.
Đường Hạo cũng không thèm liếc nhìn cô, từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc, nhom nhem châm một điếu. Hắn không nói cũng đủ làm cho Tiểu Ngưng thương tâm đến chết.
“Đúng! Đây vốn là công việc của một người hầu!”
Nước mắt trong suốt như hạt trân trâu nối tiếp nhau rơi xuống, cô không còn chút sức lực nào để kiên trì nữa, chậm rãi cầm lên quần áo rơi trên sàn nhà.
“Đường Hạo! Vì muốn nhìn thấy anh nên em mới ở lại nơi này! Anh đã không tin em, không nghe em giải thích, em cũng không thể ở đây được nữa rồi!”
Nói xong, cô xoay người, muốn rời đi.
“Cô không được phép bỏ đi! Cô phải ở lại nơi này!” Đường Hạo tiến lên một bước, nháy mắt đã bắt được cô.
“Nếu cô dám bước ra khỏi cánh cổng của biệt thự này, tôi đảm bảo cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy Dương Dương nữa!”
“Đường Hạo, để cho cô ấy đi cũng tốt mà….” Tiền Lỵ Nhi cũng chạy đến ôm lấy cánh tay Đường Hạo. Cô không ngốc đến mức đi ngăn cản hắn đâu!
Đường Hạo rút cánh tay mình ra khỏi tay Tiền Lỵ Nhi, lạnh lùng buông xuống một câu: “Chuyện của tôi còn chưa đến lượt cô quan tâm!”
“Anh…!” Tiền Lỵ Nhi mở to hai mắt nhìn hắn. Cô không thể nào tin được, Đường Hạo lại dùng ngữ điệu này để nói chuyện với mình.
Đường Hạo cũng cảm thấy ngữ khí vừa rồi của mình có hơi quá, nên ôn nhu nói: “Lỵ Nhi, xin lỗi em, anh bị người phụ nữ này làm cho giận đến điên lên, dọa đến em rồi!”
“Không sao! Bất quá, anh Hạo tức giận vì người phụ nữ này thật không đáng! Cô ta chỉ là kẻ hầu!” Thật sự bị người phụ nữ kia làm cho tức giận, Tiền Lỵ Nhi trong lòng lại tiếp tục cười thầm đắc ý.
“Lỵ Nhi, bảo bối, đi nói với nhà bếp, tối hôm nay anh ở đây dùng cơm, làm cho anh vài món thật ngon!”
“Vâng! Anh Hạo!” Tiền Lỵ Nhi liếc mắt một cái, xác định ánh mắt hắn nhìn Lục Giai Ngưng lạnh như băng rồi mới yên tâm rời đi.
Nhìn hắn đối xử với người phụ nữ khác ôn nhu đầy đủ, còn đối với mình thì lại lãnh khốc vô cùng. Chuyện này so với chuyện lúc trước càng làm cho thân thể cô kịch liệt run rẩy, đau đớn hơn. Hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn hắn. Vì sao hắn không chịu tin tưởng cô một lần? Vì sao mỗi một lần hắn không cần đến cô thì đều gây cho cô tổn thương nặng nề?
Chẳng lẽ đây là cách duy nhất để yêu hắn hay sao? Nếu là như vậy, cô tình nguyện chưa bao giơ gặp hắn.
Khuôn mặt Đường Hạo lạnh như băng, nhìn Tiểu Ngưng, hắn nói lại một lần nữa: “Nếu như cô dám bỏ đi…..”
“Thì sẽ không bao giờ cho tôi nhìn thấy Dương Dương nữa, đúng không?” Tiểu Ngưng lại tiếp tục nhận thức được lời nói uy hiếp của hắn, cô cười nhàn nhạt, đau khổ. Một hơi nói ra: “Tôi ở đây cũng đâu có được nhìn thấy Dương Dương… Vốn dĩ là không được gặp… Dương Dương của tôi… Anh và người nhà của anh đã cùng nhau chia rẽ tôi với con của mình…” Tiểu Ngưng ung dung lên án, nước mắt chạy dọc theo sống mũi hơi vểnh rơi xuống: “Không quan trọng, dù sao tôi cũng đã quen với với việc không có Dương Dương bên cạnh một thời gian rồi. Anh chẳng uy hiếp được tôi đâu!”
Nhìn cô lung lay như cây sắp đổ, biểu tình giống như không thể chịu thêm bất cứ đả kích nào, Đường Hạo bống dưng cảm thấy đau nhức, bối rồi. Hắn biết cô cũng đang đau lòng.
Nhưng, hắn không cho phép bản thân đau lòng vì cô. Hiện tại, tất cả mọi đau khổ này đều là trừng phạt mà cô đáng phải nhận. Ai bảo cô lại một lần nữa rời bỏ hắn. Mà cái kế hoạch bỏ trốn này có lẽ đã được cô vạch ra từ rất lâu rồi. Nghĩ đến việc cô đối với hắn có tâm cơ sâu, hắn không có cách nào khống chế được sự tức giận trong lòng, không có cách nào ngăn cản việc hắn trừng phạt cô